– Cuộc chiến săn đế nha!
Lý Thất Dạ cười cười, lâm vào hồi ức, nói ra:
– Đều có thương vong, trong chúng ta có Tiên Đế chết trận, địch quân cũng có đế giả Tiên Vương chết trận, cuối cùng chư đế chúng thần trong thập giới bị ép ký kết hiệp ước, từ đó về sau có ước pháp tam chương.
– Trận chiến năm đó là do ngươi chủ trì sao?
Nhìn qua thần thái ái lang, Bộ Liên Hương lập tức hiểu được thì ra âm nha không phải vẫn lưu lại cửu giới. Có vài thời đại hắn đã mất tích, chính thời đại Tiên Đế không có quan hệ gì với hắn.
– Xem như thế đi.
Lý Thất Dạ hời hợt nói:
– Năm đó ta cũng bán mặt mo, cùng các Tiên Đế có chút quan hệ với mình, ở sau lưng liên lạc an bài một chút. Vạn sự khởi đầu nan, nếu như không phải Khải Chân hưởng ứng lời ta, trận chiến tranh này càng kéo dài hơn nữa.
Tuy Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, nhưng mà Bộ Liên Hương biết rõ cuộc chiến săn đế không dễ dàng, Tiên Đế đều là vô địch. Bọn họ đi lên thập giới vẫn sống tốt, nhưng muốn bọn họ liên thủ không dễ dàng, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có âm nha mới có thể làm các Tiên Đế ngồi lại nói chuyện với nhau.
– Nếu không có người tổ chức, liên hợp các Tiên Đế không phải chuyện dễ.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng lắc đầu nói ra.
– Đây cũng cuộc chiến sinh tồn, dù sao Nhân tộc chúng ta, còn có Thạch Nhân, Mị Linh, Huyết tộc các chủng tộc có địa vị trên thập giới, muốn sóng vai với Thần tộc, Thiên tộc, còn cần những tiền nhân như chúng ta cố gắng, cần chúng ta đi khai thác…
Nói đến đây Lý Thất Dạ cảm khái:
– Có thể trở thành Tiên Đế không ai không nhìn xa, cũng có được lòng dạ không tầm thường. Năm đó ở cửu giới tuy ta và Minh Nhân tan rã trong không vui, nhưng trong cuộc chiến săn đế hắn không nói hai lời đứng bên cạnh ta, tương trợ thật lớn. Đây là quan hệ tới hưng suy chủng tộc, hoàn toàn không quan hệ tới ân oán.
– Mặc kệ là lúc nào, cho dù là ở đâu ngươi vẫn mưu cầu cho Nhân tộc, bất kể là tại cửu giới, hay tại thập giới, ngươi vẫn phấn đấu vì Nhân tộc, cũng trả giá vì Nhân tộc.
Bộ Liên Hương cảm khái, nàng đau lòng vuốt mặt ái lang.
– Ai bảo trên người ta chảy huyết thống Nhân tộc chứ?
Lý Thất Dạ tiêu sái vừa cười vừa nói:
– Nếu như ta xuất thân từ Nhân tộc, cũng nên làm chút chuyện cho Nhân tộc.
Dĩ nhiên là đối với Lý Thất Dạ mà thôi, về phần cửu giới có nhớ công lao của hắn hay không cũng không sao.
– Ngươi ở thập giới có nhiều địch nhân như thế, lần này ngươi đi lên, chỉ sợ bọn chúng sẽ không tha cho ngươi, nhất định sẽ săn giết ngươi.
Bộ Liên Hương lo lắng.
– Sẽ!
Lý Thất Dạ không lo lắng, cười nói:
– Các đế giả Tiên Vương còn khó mà nói, nhưng mà Thiển lão đầu nhất định sẽ truy sát ta đầu tiên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, với hắn mà nói, cho dù nghiền xương ta thành tro cũng khó mà tiêu hận trong lòng hắn.
– Ngươi đã làm chuyện gì mà khiến hắn hận ngươi như vậy?
Tuy Bộ Liên Hương cũng không biết Thiển lão đầu là thần thánh phương nào, nhưng có thể đối địch với âm nha chắc chắn không phải đơn giản.
– Không có gì, chỉ dẫn con gái hắn đi vào cửu giới mà thôi.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Năm đó hắn từng thả lời nếu bắt được ta, nhất định sẽ nghiền xương ta thành tro, Tiên Đế nào muốn bảo vệ ta, chính là kẻ địch của hắn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhìn thấy Thiển lão đầu tức giận giậm chân, trong lòng của hắn đầy thống khoái.
Bộ Liên Hương vẫn ngạc nhiên, nàng ngay từ đầu còn tưởng rằng vì bảo vật hay vì chủng tộc nên người ta mới hận hắn như thế, thật không ngờ lại là vì một nữ nhi!
– Ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?
Bộ Liên Hương không khỏi hờn dỗi một tiếng:
– Chạy đến thập giới câu dẫn con gái của người ta, lừa gạt tiểu cô nương vô tri đi vào cửu giới, còn làm nhân gia xa xứ, ngươi nhẫn tâm thế sao?
– Không, nàng là nữ hài rất đặc biệt.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Tố Châu Thiển gia đã đủ đáng sợ, nàng không thể ở lại Thiển gia, càng không thể ở bên cạnh Thiển lão đầu, nàng là nữ hài độc nhất vô nhị.
Nói đến đây Lý Thất Dạ thở dài một hơi, chuyện cũ không thể hồi ức, nhưng có thời điểm hắn vẫn nhớ lại.
– Nhưng nàng cuối cùng vẫn là con gái người ta.
Bộ Liên Hương nói.
– Đúng!
Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:
– Nhưng mà nàng nguyện ý cùng ta đi cửu giới, nếu như nàng không muốn thì ta không miễn cưỡng nàng, quan trọng hơn là nàng cũng không muốn ở lại bên cạnh phụ thân của mình. Đây là điểm làm Thiển lão đầu căm tức, cho rằng là ta xui khiến con gái hắn, dùng yêu thuật mê hoặc con của hắn, cho nên chỉ cần ta xuất hiện ở mười ba châu, hắn nhất định sẽ đi tìm ta.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nghĩ đến bộ dáng Thiển lão đầu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng của hắn cảm thấy thống khoái, hắn đối địch với Thiển lão đầu không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần thống khoái nhất, hơn nữa Thiển lão đầu không thể làm gì.
– Hắn rất cường đại sao?
Bộ Liên Hương hỏi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:
– Là rất cường đại, là một trong những đế giả đếm được trên đầu ngón tay, địch nhân của hắn rải rác không có mấy, hắn từng mấy lần chủ trì đại cục thập giới, rất khó lường.
Nghe lời này, Bộ Liên Hương bắt đầu trầm mặc, nàng cũng lo lắng cho ái lang, dù sao thập giới rất tàn khốc, ở đó cả Tiên Đế đều vẫn lạc.
– Yên tâm đi, ta không phải đi lên lần đầu tiên, chết không được.
Lý Thất Dạ xoa mái tóc của nàng, nói:
– Chúng thần chư đế mà thôi, chỉ cần bọn chúng dám ngăn ta, ta sớm muộn gì cũng san bằng bọn chúng.
Nói đến đây hai mắt hắn đầy sát ý.
Bộ Liên Hương chỉ có thể là ôm thật chặt cổ ái lang, nàng không thể giúp chuyện này, cho dù đi theo hắn lên thập giới cũng như vậy, nói không chừng còn biến thành vướng bận của hắn.
– Ta muốn đi Tiên Ma động!
Lý Thất Dạ ôm Bộ Liên Hương, qua hồi lâu sau, hắn chậm rãi nói ra.
– Đi Tiên Ma động!
Nghe nói như thế, Bộ Liên Hương chấn động, nghẹn ngào nói:
– Ngươi, ngươi muốn đi Tiên Ma động?
Người khác không biết Tiên Ma động có ý nghĩa thế nào, nhưng mà Bộ Liên Hương lại biết, nàng biết rõ đây là khởi nguyên của âm nha, nàng cũng biết nơi này cho dù là Tiên Đế đi vào cũng khó còn sống rời đi.
– Đúng, ta muốn đi Tiên Ma động, ngày mai sẽ đi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Ta cũng sắp đi rồi, nên đi xem và làm một ít chuyện nên làm. Chấm dứt việc này sẽ không còn lo lắng nữa, đến lúc đó ta cũng không cần quay đầu lại, thẳng lên cửu thiên, dũng cảm tiến tới, vẫn chiến đấu tới cuối cùng.
– Có thể, nhưng đây chính là Tiên Ma động nha, nó là kình địch của ngươi.
Bộ Liên Hương lo lắng nói:
– Nếu không chúng ta tụ tập tất cả cường giả cùng tiến tới đó.
– Không, không cần.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Đây cũng không phải như trước kia, Tiên Ma động cũng không phải Tiên Ma động trước kia, nó cuối cùng vẫn trả giá thật nhiều vì lựa chọn năm đó.