Lão chưởng quầy nói có lý, nếu bây giờ Lý Thất Dạ muốn leo lên tuyệt đỉnh cao, chịu tải Thiên Mệnh thì rất dễ dàng, thạm chí có Tiên Đế Tiên Vương nguyện hộ đạo cho hắn.
– Không.
Lý Thất Dạ trầm giọng nói:
– Thứ ta cần các ngươi cũng khó với tới. Đại đạo không phải vung tay liền có, một phần trải qua có kết quả khác nhau, tham ngộ khác biệt. Đại đạo này càng ta tự đi từng bước, không phải là mọi người kéo lực lượng Thái Sơ tới cho ta thì sẽ lên được đỉnh tuyệt đỉnh. Tu đạo cần rất cố gắng, không ai ngạoi lệ được, nếu không đó là lầu đài lơ lửng, tòa nhà tren bờ cát, tùy thời sụp đổ.
Nghe Lý Thất Dạ nói một loạt cũng được ích lợi không nhỏ, lão chưởng quầy cung kính nói:
– Đại nhân dạy dỗ rất đúng, thuộc hạ nông cạn suy nghĩ quá đơn giản.
– Nên đến rồi sẽ tới, không ai trốn thoát được.
Lòng Lý Thất Dạ vô cùng cảm thán khẽ nói:
– Các ngươi cũng chuẩn bị đi, đại thế sẽ thay đổi.
Lão chưởng quầy nói:
– Chúng ta nhất định sẽ cố gắng sẵn sàng, chờ đợi đại nhân ra lệnh một tiếng.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Vậy đi, giờ chỉ chờ thời cơ, khi đến lúc liền có quân lệnh truyền vào tay các ngươi.
Lão chưởng quầy lo lắng hỏi:
– Đại nhân, còn đám Thế Đế thì sao? N, ma, thần chư đế thế nào?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Yên tâm đi, tuy rằng ta tay trói gà không chặt, nếu đám Thế Đế tỉnh táo thì không nên đến chọc ta. Trong lòng lão già Thiển biết rõ, sẽ không tùy tiện hành động. Còn về Đại Đế nào muốn mạo heimẻ một phen thì tùy bọn họ, vừa lúc ta bắt bắt lấy bồi bổ.
Lý Thất Dạ nói đến đây tạm dừng:
– Trong thời gian này Thế Đế không rảnh rỗi khuấy nước đục, bọn họ phải su y xét mình nên đứng bên nào. Nen tới rồi sẽ tơi, không ai trốn thoát được, dù có mười hai Thiên Mệnh thì sao?
– Khi ngày này đến, dù là mười hai Thiên Mệnh cũng không làm nên chuyện gì đây là tại sao Thanh Mộc Thần Đế luôn biến mất trong dòng sông thời gian, Thế Đế hiểu được đạo lý này nhưng phải xem hắn có buông xuống được không. Con đường này rất dài, ai đều phải suy nghĩ kỹ.
Lão chưởng quầy lo âu hỏi:
– Dù Thế Đế nhìn thấu thì e rằng chư đế chúng thần ba tộc Thần, Ma, Thiên khó mà gỡ bỏ ân oán trước kia.
Lão chưởng quầy nói ân oán cũ là cuộc chiến săn đế, ban đầu là Âm Nha mang theo các vị Tiên Đế giành trước một hơi tiêu diệt mấy vị Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên, khi có Thế Đế hợp tác thì nhóm Lý Thất Dạ đã ổn định trận doanh.
Nếu không phải sau đó đám người Thế Đế, nhiều Thượng Thần Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên tham gia vào chiến tranh thì đã không đơn giản là ký ước pháp tam chương.
Chính vì ngày xưa Âm Nha dẫn các vị Tiên Đế ngay từ đầu thư kích vài vị Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên, khiến một số Thượng Thần Đại Đế của ba tộc Thần, Ma, Thiên khó nín nhịn được.
Dù sao cho tới nay toàn là ba tộc Thần, Ma, Thiên thư kích săn bắt Tiên Vương Tiên Đế bách tộc, toàn là bọn họ chiếm ưu thế lần đầu tiên.
Nhưng cuộc chiến săn đế Âm Nha lãnh đạo, đột nhiên phát động tập kích, mấy vị Đại Đế bị giết trong thời gian ngắn ngủi khiến Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên thành con mồi.
Đoạn thời gian ngắn ngủi đó có thể ói là một trong năm tháng hắc ám nhất của ba tộc Thần, Ma, Thiên. Trong năm tháng ngắn ngủi kia hắc ám sánh bằn Cổ Minh thổi quét Thập Tam Châu.
Khi ấy trong thời gian gắn mấy vị Tiên Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên lần lượt bị thư sát, ba tộc Thần, Ma, Thiên run rẩy, trong phút chốc nhiều môn phái truyền thừa ba tộc Thần, Ma, Thiên trong Thập Tam Châu phập phồng lo sợ, treo tim treo gan.
Nghĩ lại xem, cho đến nay ba tộc Thần, Ma, Thiên luôn nghĩ mình là chủ nhân Thập Tam Châu, trong lòng bọn họ nghĩ mình chúa tể Thập Tam Châu, bách tộc chỉ là con kiến trong mắt họ.
Cuộc chiến săn đế hoàn toàn dao động địa vị ba tộc Thần, Ma, Thiên trong Thập Tam Châu, đặc biệt giai đoạn đầu cuộc chiến, các vị Đại Đế bị săn giết hù đông đúc ba tộc Thần, Ma, Thiên vỡ mật. Mãi đến về sau Thế Đế làm lãnh đạo thống lĩnh Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên đối kháng nhóm Âm Nha thì mới đứng vững bước chân.
Việc này để lại bóng ma lớn với ba tộc Thần, Ma, Thiên, đặc biệt Đại Đế đã tham gia chiến dịch này cắm rễ thành kiến vữn chắc.
Trong lòng Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên là nếu không trừ Âm Nha thì ba tộc Thần, Ma, Thiên nhất định sẽ bị Âm Nha dập tắt,, nên cho tới nay đa ố Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên không muốn hợp tác với Âm Nha. Dù là Đại Đế cơ trí vô song như Thế Đế cũng từng nhiều lần muốn tiêu diệt Âm Nha, tiếc rằng không thể thành công.
– Tùy tiện bọn họ, nếu dám cản đường của ta thì giết không tha!
Mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
Thế Đế cũng tốt, chư đế chúng thần cũng thế, dám cản đạo của ta là ta san bằng tất cả!
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, lão chưởng quầy gật gù. Bọn họ nghe lời này không hề sợ hãi, bởi vì Âm Nha đã không chỉ là một lần đối địch với chư đế chúng thần. Nếu hỏi trên đời ai có thực lực quét sạch chư đế chúng thần, trừ Lý Thất Dạ ra còn ai khác?
Lát sau lão chưởng quầy khẽ nói:
– Đại nhân đến thành Tề Lâm vì muốn đi Tề Lâm Đế gia?
Lão chưởng quầy có nghe tin đồ y và Dạ Lâm Tiên Vương có quan hệ không cạn.
Bây giờ đại nhân xuất hiện ở thành Tề Lâm, lão chưởng quầy đoán hắn muốn đi Tề Lâm Đế gia một chuyến.
– Sẽ đi một chuyến.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Tề Lâm Đế gia được đến một thứ, ngươi có nghe nói không?
Lão chưởng quầy trầm ngâm một lúc nói:
– Chuyện này đã có thứ lâu, khoảng hai, ba thời đại trước. Khi việc này xảy ra, thuộc hạ chưa sinh nhưng tông quyển có ghi chép xảy ra sau chinh chiến chung cực không lâu. Tề Lâm Đế gia rất có thể được một món đồ, nhưng Tề Lâm Đế gia giữ bí mật rất kín, thời đại đó ít ai biết. Nhưng từ một, hai thời đại này dần lộ ra manh mối.
– Cụ thể là thứ gì thì chúng ta không cách nào biết.
Lão chưởng quầy cười khổ nói:
– Qũng thời gian quá dài, phong tin tức thật lâu, giữ kín nghiêm ngặt, người ngoài khó dòm ngó.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Vậy đành đi Tề Lâm Đế gia một chuyến, đich thân thấy nó mới giải đáp được.
Lý Thất Dạ đã phỏng đoán thứ Tề Lâm Đế gia có được, nhưng cụ thể thế nào cần thấy tận mắt mới được.
Lão chưởng quầy hỏi:
– Đại nhân có cần chúng ta liên lạc với Tề Lâm Đế gia trước không?
– Tạm thời không cần.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Trước khi đi Tề Lâm Đế gia ta định đến Cuồng Thần hung địa.
– Đi Cuồng Thần hung địa?
Lão chưởng quầy bất ngờ nói:
– Cuồng Thần hung địa bây giờ đã là mảnh đất chết, trừ đất khét đá vụn ra không có vật gì khac.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Chẳng lẽ bao năm tháng mà Cuồng Thần hung địa không thay đổi chút gì sao?
– Cái này…
Nghe hỏi, lão chưởng quầy khựng lại:
– Không giấu gì đại nhân, ta không chú ý nó. Từ lâu trước kia Cuồng Thần hung địa đã là đất hoang, vùng đất hắc ám nên chúng ta không chú y nhiều.
– Không sao, ta không trách các ngươi, đây chỉ là việc lặt vặt.