Nghe Lý Thất Dạ coi thường Thiển gia, Đông Cung Chính cười âm trầm:
– Ha ha ha! Thứ không biết sống chết, dám huênh hoang, ngươi làm sao có tư cách thảo luận Thiển gia? Thiển gia rớt xuống một cọng lông có thể đè chết ngươi.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhai kỹ thịt bò, nhàn nhã nói:
– Đừng nói thảo luận, ta giết nhiều người rồi nhưng vẫn sống khỏe.
– Tiểu súc sinh, ngươi sống không qua hôm nay!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng quát lên:
– Hôm nay bản hoàng sẽ chặt đùa, moi tim ngươi ra để tế sống hoàng nhi đã chết của ta!
Đinh!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng dứt lời liền cầm roi chín khúc. Hai cây roi chín khúc lấp lánh đế quang. Cầm hai cây roi chín khúc như cầm hai con thần long, hai cây roi chín khúc vặn vẹo. Khiến người ớn lạnh là hai cây roi chín khúc phát ra đế quang trong suốt lấp lánh, mỗi lũ đế quang dễ dàng đâm thủng tâm phòng của mọi người.
Thấy Hoàng Chủ Thiên Hoàng cầm hai cây roi chín khúc, có người hét thầm:
– Cửu Long Tiên!
Cửu Long Tiên, cây roi chín khúc trong tay Hoàng Chủ Thiên Hoàng là Thiên Hoàng Tiên Vương, thủy tổ Thiên Hoàng quốc để lại Tiên Vương đạo binh cho hậu thể, một thanh đạo binh thiên phong phẩm chất.
Cầm Tiên Vương đạo binh thiên phong phẩm chất trong tay tôn Hoàng Chủ Thiên Hoàng lên đặc biệt cao lớn, huyết khí cuồn cuộn, thực lực dường như tăng vọt gấp mấy lần.
Bành Việt lạnh lùng nói:
– Nếu hoàng chủ thật sự muốn ra tay thì lão hủ sẽ đi mấy chiêu với hoàng chủ.
Hai bên đều trở mặt, Bành Việt không sợ đối địch với Thiên Hoàng quốc. Bành Việt thấy Lý Thất Dạ trẻ tuổi, sợ hắn chịu thiệt.
Đinh!
Bành Việt cầm cự kiếm, thanh kiếm rất nặng, khi cầm trong tay như nâng một ngọn núi.
Ánh mắt Hoàng Chủ Thiên Hoàng sắc bén, khí thế kiếp người:
– Bành Việt, ngươi tự tìm đường chết. Đối địch với chúng ta là Bành gia các ngươi tự tìm diệt vong!
Sắc mặt Bành Việt lạnh lùng, lão hừ mạnh.
Bành Việt chưa nói gì thì Lý Thất Dạ đã phất tay bảo:
– Oan có đầu, nợ có chủ, nêu hắn muốn báo thù cho nhi tử đã chết thì ta thành toàn hắn, tiễn hắn đi làm bạn với nhi tử luôn, tránh cho nhi tử của hắn cô đơn trên đường suối vàng.
Nghe nhắc nhi tử của mình làm mặt Hoàng Chủ Thiên Hoàng vặn vẹo nanh ác:
– Tiểu súc sinh, tìm cái chết!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng rít gào:
– Song Long Đoạt Châu!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng vũ khí rên rỉ không dứt, cây roi chín khúc quất hướng Lý Thất Dạ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đế uy tuôn ra, long tức ngập trời. Trong khoảnh khắc đâu còn cây roi, chỉ có hai thần long to lớn nhe răng nhào hướng Lý Thất Dạ.
Hai thần long đôi vuốt cực kỳ sắc bén như các thanh thần kiếm có thể chém tan nát tất cả trong chớp mắt.
Song Long Đoạt Châu là thuật Tiên Vương của Thiên Hoàng quốc, thuật này ra không chỉ chớp mắt nhốt kẻ địch, không cho có đường trốn còn xé nát kẻ thù. Chiêu thức cực kỳ bá đạo, chỉ có thể cứng rắn đỡ. Người thực lực không đủ khi gặp chiêu này sẽ bị xé thành thịt vụn.
Nên khi thấy Song Long Đoạt Châu thì nhiều vị khách hoàn toàn biến sắc mặt, đế uy tỏa định, không mấy vị khách chịu đựng nổi. Bọn họ nhũn chân, cảm giác trong khoảnh khắc mình bị hai con thần uy to lớn xé nát.
Khi hai con rồng to lao lên, Lý Thất Dạ không thèm nhìn cái nào, động ý niệm:
– Cút!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khoảnh khắc đó như có nắm đấm to vô hình đấm mạnh ra. Cú đấm to như một hành tinh đấm mạnh tới, có thể đập hủy mọi thứ che trước mặt nó.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai con cự long rên rỉ đau đớn, hỏa hoa tung tóe. Hai con cự long nháy mắt bị cú đấm vô hình đập nát bấy.
Doong!
Hai Cử Tiết Tiên bị nắm đấm vô hình đánh bay ra ngoài, xuyên qua vách tường.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Hoàng Chủ Thiên Hoàng bị cú đấm vô hình đóng đinh dưới đất.
Răng rắc!
Mặt đất hõm xuống, nứt ra.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng hộc bãi máu:
– Phụt!
Răng rắc!
Là tiếng xương vỡ, cả người Hoàng Chủ Thiên Hoàng đẫm máu, nhuộm đỏ đất bùn.
Một tiếng quát già nua vang lên:
– Không được bị thương người!
Đinh!
Tiếng kiếm ngân, nháy mắt xuất hiện một lão nhân tóc bạc phơ.
Lão nhân này bộc phát bảy ngàn vạn Hỗn Độn chi khí, tất cả Hỗn Độn chi khí tụ tập vào thanh kiếm, một kiếm chém ngân hà, nhát kiếm như thác đổ xuống chém vào Lý Thất Dạ ngồi yên trên ghế.
Trông thấy lão nhân đánh lén, Bành Việt hừ lạnh một tiếng:
– Lâm nguyên lão!
Bành Việt cầm kiếm to trong tay, đang định chiến đấu với nguyên lão Thiên Hoàng quốc này.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng không đến một mình, bên cạnh có một cường giả cảnh giới Đạo Thiên bảy ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí bảo vệ.
Rầm!
Bành Việt chưa kịp ra tay thì bỗng bàn tay to vô hình đánh nát trường kiếm trong lão nhân.
Bốp!
Bàn tay vô hình quất lão nhân rớt xuống đất, máu phun tung tóe.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mọi người còn chưa tỉnh táo lại thì bàn tay vô hình ba, năm đấm đập xuống.
Răng rắc! Răng rắc!
Một chuỗi tiếng xương gãy vang lên.
Lâm nguyên lão của Thiên Hoàng quốc chưa kịp hét lên đã bị hung hăng đập chết, cả người nát như tương, không, bị đấm thành miếng thịt mỏng, máu nhuộm đất bùn đỏ thẫm.
Trong phút chốc các vị khách há to mồm thật lâu không thể khép lại, bọn họ bị rung động khó lấy lại tinh thần.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng là cường giả cảnh giới Đạo Thiên, dù gã miễn cưỡng bước vào cảnh giới Đạo Thiên nhưng vẫn là cường giả cảnh giới Đạo Thiên. Quan trọng hơn Hoàng Chủ Thiên Hoàng nắm giữ đạo binh là Đại Đế đạo binh thiên phong phẩm chất. Có Đại Đế đạo binh đó bù đắp nhiều sai sót cho Hoàng Chủ Thiên Hoàng.
Nhưng Hoàng Chủ Thiên Hoàng vẫn không chịu nổi ột kích, thậm chí nguyên lão đến cứu gái cũng không chịu nổi. Bảy ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí thế nhưng bị đập nát trong tích tắc, không có sức chống cự, bị đập bẹp dí.
Thấy cảnh tượng khủng bố đó, các vị khách sợ đến nhũn chân. Cảnh tượng này quá khủng khiếp, khiến người hốt hoảng.
Lâm nguyên lão đến cứu giá chết không nhắm mắt, còn chưa hiểu có chuyện gì đã bị đập nát bấy, cường giả cảnh giới Đạo Thiên chết quá oan.
Bành Việt thấy cảnh này thì lòng run rẩy, lão chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà Lâm nguyên lão đã dẹp lép. Đạo hạnh của lâm nguyên lão ngang ngửa Bành Việt thế mà không chịu nổi một kích, chân Bành Việt mềm như bún.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng bị trấn áp muốn vùng ra nhưng . . .
Rầm!
Bàn tay vô hình dễ dàng đè Hoàng Chủ Thiên Hoàng lại, không thể nhúc nhích chút nào.
Lý Thất Dạ uốn cạn rượu ngon trong lý, ra hiệu người hầu rót đầy:
– Hôm nay là thọ thần của Thượng Thần, ta không hy vọng máu tươi nhuộm đỏ thọ yến, đáng tiếc ngươi không có mắt. Ta không gây sự, chư thiên thần ma nên cảm tạ trời đất. Ngươi dám chọc trên đầu ta, nói xem có phải ngươi muốn chết không?
Người hầu run như cầy sấy, lập cập rót đầy rượu ngon cho Lý Thất Dạ. Người hầu rất sợ vụng về làm tràn giọt rượu nào ra ngài thì mạng nhỏ cũng mất.
Cái chết đến rất gần, Hoàng Chủ Thiên Hoàng sợ teo tim, hét to:
– Tiểu . . . Tiểu súc sinh . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi dám đụng vào ta thì nhất định chết không có chỗ chôn!
Lý Thất Dạ nhếch mép:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ uống hết rượu ngon trong ly.