Thấy chiếc thuyền con đậu nơi đó, có tu sĩ trẻ tò mò hỏi:
– Độ thuyền thật sự đưa tới bỉ ngạn sao?
Trưởng bối lắc đầu khẽ nói:
– Không biết, truyền thuyết người leo lên độ thuyền chưa từng có ai quay về, một đi không trở lại, giống như bốc hơi khỏi trần gian. Từng e nhiều đại nhân vật nổi tiếng như cồn lên độ thuyền nhưng cuối cùng đều không thành công, không ai sống trở về. ít ra trong số người ta biết chưa nghe nói ai leo lên độ thuyền rồi sống quay về.
Nghe thế cường giả tu sĩ đứng ở bến sông xem náo nhiệt lòng sợ hãi. Mới rồi người không biết chuyện còn hơi động lòng, hăm hở nhưng nghe đồn không ai quay về thì như bị tạt thau nước lạnh xuống đầu.
Cường giả thế hệ trước nhìn chiếc thuyền con cũng động lòng nhưng kiềm nén lại:
– Lên được bỉ ngạn chém khổ nghiệp, được chúng sinh nhạc quả, nghe nói có thể vĩnh sinh, không biết có thật không.
Đâu chỉ một, hai cường giả động lòng. Nhưng Thượng Thần còn không sống quay về được, dù bọn họ động tâm cũng chỉ đành từ bỏ ý nghĩ.
Với vô số cường giả tu sĩ thì vĩnh sinh tràn ngập hấp dẫn nhưng chưa từng có người thành công. Người mạnh hơn bọn họ đều không thành công nên bọn họ không dám thử, không dám mạo hiểm.
Nhiều người xúm lại bến ống, tò mò nhìn tăng thi chèo thuyền. Tăng thi không có biểu tình, nó là xác chết, vốn không có cảm xúc.
Tuy rằng rất nhiều người tò mò tăng thi chèo thuyền nhưng không ai dám chọc vào, vì người từng đến Phật Dã đều biết nơi này thứ gì liên quan đến Phật đều có nhân quả, không thể tùy tiện đụng vào. Nếu dính phải nhân quả thì không cách nào thoát khỏi.
Lý Thất Dạ nhìn thời gian, đã đến lúc, hắn nói với Tề Lâm Đế Nữ:
– Lên thuyền đi.
Lý Thất Dạ leo lên độ thuyền.
Thấy Lý Thất Dạ leo lên độ thuyền thì Tề Lâm Đế Nữ không chút do dự lên theo. Người lên độ thuyền không ai sống trở về, Thượng Thần cao vị cũng không ngoại lệ, nhưng Tề Lâm Đế Nữ vô cùng tin tưởng Lý Thất Dạ, dù đi đâu, miẽn có hắn thì nàng không sợ.
Trông thấy Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ leo lên độ thuyền, đám đông ồn ào, nhiều người nhìn họ.
– Đệ nhất hung nhân và Đế Nữ lên độ thuyền!
Nhìn Lý Thất Dạ dẫn Tề Lâm Đế Nữ leo lên độ thuyền, có cường giả giật mình bất ngờ nói:
– Đệ nhất hung nhân tà môn quá, thế này cũng dám đi. Dường như không có chuyện gì tiểu tử này không dám làm.
Trong khi mọi người ngạc nhiên thì tăng thi chèo độ thuyền chậm rãi rời đi, không chờ ai.
Cho đến nay độ thuyền đều như vậy, mỗi cách một đoạn thời gian nó sẽ xuất hiện ở bến sông, ngừng lại một lúc ngắn ngủi. Mặc kệ có người leo lên độ thuyền hay không, đến giờ là tăng thi sẽ chèo độ thuyền rời đi.
Nghe đâu từ lúc độ thuyền xuất hiện cho đến bây giờ nó chưa từng gián đoạn, cứ đúng giờ là xuất hiện ở bến sông rồi đúng giờ rời đi.
Không ai biết chiếc độ thuyền này từ đâu đến, đi về đâu. Khá nhiều người tự xưng vô địch leo lên độ thuyền, muốn gỡ điều bí ẩn, nhưng những đại nhân vật vô địch một thời chẳng ai sống trở về.
Bởi vậy các đời tương truyền, độ thuyền thành con thuyền chết chóc trong miệng nhiều người, về sau ít ai muốn leo lên độ thuyền.
Giờ độ thuyền chở Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ chậm rãi rời đi, mọi người sững sờ nhìn độ thuyền dần biến mất trong Sông Hằng. Mãi khi hoàn toàn khuất bóng mọi người mới thu tầm mắt về.
Thấy Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ biến mất trong Sông Hằng, có cường giả Thiên tộc hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Từ nay trên đời không còn đệ nhất hung nhân, leo lên độ thuyền thì chết chắc. Thượng Thần cao vị còn không thể sống trở về chứ nói gì là hắn.
Vì gần đây Lý Thất Dạ toàn giết người của Thiên tộc khiến nhiều cường giả Thiên tộc ôm thành kiến với hắn.
– Tiếc cho Tề Lâm Đế Nữ.
Có tu sĩ trẻ tuổi cực kỳ tiếc nuối nói:
– Nhan sắc hay thiên phú của Tề Lâm Đế Nữ đều là số một số hai Thanh Châu đương thời, là thiên chi kiêu nữ. Chỉ vài năm nữa Tề Lâm Đế Nữ nhất định sẽ kế thừa đại thống của Tề Lâm Đế gia, dù nàng không có dã tâm vấn đỉnh Thiên Mệnh thì . . .
Tu sĩ trẻ buồn bã thở dài, cô đơn nói:
– Chắc chắn cũng sẽ thành Thượng Thần. Vậy mà nàng cứ đi chung với đệ nhất hung nhân, e rằng mất cả mạng sống.
– Hừ! Đệ nhất hung nhân đáng ghét, tự mình đi tìm chết thì thôi, vì sao cố ý mang theo Tề Lâm Đế Nữ? Đệ nhất hung nhân tự luẩn quẩn trong lòng thì kệ hắn, sao phải kéo theo Tề Lâm Đế Nữ? Chắc chắn hắn dùng yêu thuật gì mê hoặc Tề Lâm Đế Nữ! Tề Lâm Đế Nữ có tuổi xuân đẹp biết bao vậy mà bị đệ nhất hung nhân hại chết!
Trong Thanh Châu có nhiều tu sĩ trẻ ái mộ Tề Lâm Đế Nữ, thấy nàng cùng Lý Thất Dạ biến mất trong Sông Hằng thì oán hận lèm bèm, bọn họ hận Lý Thất Dạ thấu xương.
Tuy nhiều người cho rằng Lý Thất Dạ chết chắc nhưng một số đại nhân vật lớn tuổi trông chờ kỳ tích xảy ra:
– Đệ nhất hung nhân rất tà môn, đạo hạnh cạn lại vô địch, cực kỳ tà môn. Ta hy vọng đệ nhất hung nhân sẽ sáng tạo kỳ tích. Trăm ngàn vạn năm nay leo lên độ thuyền chưa từng có người sống sót trở về, mọi người đã tuyệt vọng với độ thuyền. Nếu đệ nhất hung nhân sống quay về chắc chắn mang đến hy vọng cho người đời sau, trên đời thật sự có bỉ ngạn.
Bọn họ hy vọng Lý Thất Dạ sẽ sống trở về.
Nếu có người từ độ thuyền sống quay về thì tương lai tràn ngập vô số khả năng, có lẽ trên đời thật sự tồn tại bỉ ngạn, có trường sinh.
Nước Sông Hằng vẫn trôi êm đềm, Tề Lâm Đế Nữ và Lý Thất Dạ ngồi trên độ thuyền. Tề Lâm Đế Nữ nhìn phương xa, đã không thấy bến sông, quay sang nhìn bờ bên kia thấp thoáng trong tầm mắt, vẫn cứ mông lung không thể thấy rõ.
Tề Lâm Đế Nữ thu về tầm mắt, tăng thi mặt không biểu tình lạnh lùng chèo độ thuyền.
Độ thuyền lướt trên Sông Hằng, khoảnh khắc đó Tề Lâm Đế Nữ có ảo giác như bọn họ không còn trong thời không này, không ỏ Thanh Châu, không ở kỷ nguyên này. Bọn họ ngồi trên độ thuyền, xa lìa tất cả nhân quả trên đời, chậm rãi lướt qua dòng sông thời gian không ai biết.
Có lẽ đúng như Lý Thất Dạ nói, Sông Hằng không phải con sông, nó tụ tập vô số tín ngưỡng kỷ nguyên hình thành. Sông Hằng chảy trong một kỷ nguyên, dù kỷ nguyên này đã không tồn tại thì nó vẫn cứ trôi.
Phiêu bạ trên Sông Hằng như thế dù là ai lòng cũng sẽ hoảng hốt, Tề Lâm Đế Nữ không ngoại lệ, bởi vì nàng cảm giác nếu một mình ngồi trên độ thuyền chắc chắn nàng không thể quay về.
Tề Lâm Đế Nữ thu lại tầm mắt, khi nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lý Thất Dạ thì trái tim bình tĩnh lại. Miễn có Lý Thất Dạ bên cạnh là trái tim Tề Lâm Đế Nữ yên ổn, không biết cái gì gọi là nguy hiểm.
Tề Lâm Đế Nữ lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi Lý Thất Dạ:
– Độ thuyền mang chúng ta đến đâu? Bỉ ngạn sao?
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nói:
– Đây không phải kỷ nguyên kia, đã không còn bỉ ngạn. Cái gọi là bỉ ngạn đã thành vùng đất chết chóc. Độ thuyền sắp đưa chúng ta đến đát chết.