Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi cả người Luân Hồi Hoang Tổ tuôn ra hắc ám, Viễn Hoang nổ ầm ĩ. Hắc ám vô cùng tận tuôn ra từ mỗi tấc đất của Viễn Hoang, như thể nguyên Viễn Hoang là nguồn gốc hắc ám. Từ mỗi một tấc đất phun trào hắc ám liên miên không dứt, như thể chộp địa đất bùn Viễn Hoang là sẽ chiết ra thùng lớn hắc ám.
Viễn Hoang tuôn trào tất cả hắc ám nháy mắt tụ tập lại, hắc ám hội tụ liên miên xông vào Luân Hồi Hoang Tổ, bị lão hấp thu hết.
So với kỷ nguyên Viễn Hoang thật sự thì Viễn Hoang chỉ là một phần nhỏ khiếm khuyết của nguyên kỷ nguyên, nhưng chỉ phần nhỏ này lại không thể hủy diệt trong tai nạn lớn, có thể tưởng tượng nó cứng rắn cỡ nào. Trong kỷ nguyên Viễn Hoang giờ còn sót lại Viễn Hoang được Luân Hồi Hoang Tổ gầy dựng vô số năm tháng.
Trong năm tháng dài dặc Luân Hồi Hoang Tổ tốn nhiều tâm huyết gầy dựng từng tấc đấc nơi này. Tuy tai nạn lớn làm nơi này hủy diệt cực kỳ nghiêm trọng nhưng Luân Hồi Hoang Tổ để lại nội tình vô cùng động trời.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, sông dài thời gian lắc lư. Luân Hồi Hoang Tổ cắn nuốt hắc ám đến từ Viễn Hoang, nội tình khổng lồ không gì sánh bằng chớp mắt lớn mạnh lão.
Cả người Luân Hồi Hoang Tổ tuôn ra hắc ám vô cùng tận, toàn thân lão thay đổi. Luân Hồi Hoang Tổ đứng trên cao nhìn xuống cửu thiên thập địa, nhìn xuống chúng thần chư đế, mọi thứ chỉ là con kiến trong mắt lão.
Đầu Luân Hồi Hoang Tổ độ hoàng quan hắc ám, mặc đế bào hắc ám. Từng cử chỉ hắc ám nuốt một thời đại. Lực lượng của Luân Hồi Hoang Tổ làm thời gian trì trệ, trong lĩnh vực đó lão chúa tể hết thảy.
Lúc trước Luân Hồi Hoang Tổ nho nhã, hơi thở cao quý khiến người không cách nào liên tưởng lão với đầu sỏ hắc ám.
Luân Hồi Hoang Tổ lúc này lại khác, đôi mắt lóe tia sáng lạnh băng, tuyệt tình vô thượng. Trong đôi mắt của Luân Hồi Hoang Tổ thì tất cả không đáng nhắc tới, mọi hứ chỉ là hạt bụi con kiến. Dù là ức ức vạn sinh mệnh thì Luân Hồi Hoang Tổ không chút do dự mở miệng uốt hết. Luân Hồi Hoang Tổ lúc này máu lạnh vô tình, trên người lão không có chút hơi thở sự sống nào. Luân Hồi Hoang Tổ là hắc ám, lão đã không phải con người hoặc sinh linh.
Ngươi sẽ phát hiện ánh mắt của Luân Hồi Hoang Tổ rất giống Thánh Nhân, mắt hai người lạnh băng vô tình, lãnh khốc vô thượng.
Nhưng bọn họ lãnh khốc khác hẳn nhau. Luân Hồi Hoang Tổ lãnh khốc là coi rẻ sinh mệnh, tất cả trong mắt lão chỉ là con kiến. Thánh Nhân lãnh khốc là đến từ nguyên tắc, thế gian trong mắt lão vốn nên như vậy.
Luân Hồi Hoang Tổ chậm rãi nói:
– Lão hữu, chúng ta hôm nay không chết không ngừng.
Giọng điệu của Luân Hồi Hoang Tổ thay đổi, bá khí không gì sánh được, cử thế vô song, bễ nghễ vạn cổ, chúng sinh chẳng qua là con kiến. Hết thảy khí khái vô địch đều hể hiện trên người Luân Hồi Hoang Tổ.
Luân Hồi Hoang Tổ hét dài:
– Bạn già, hãy nếm thử mấy Luân Hồi chi nhãn này xem, mùi vị quen thuộc không?
Luân Hồi Hoang Tổ mở mắt ra, trán mở con mắt thứ ba.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khi con mắt thứ ba của Luân Hồi Hoang Tổ mở ra thì tất cả biến mất. Mở mắt thiên địa tối, khi con mắt mở ra thì kỷ nguyên nguyên Viễn Hoang chìm trong tối tăm.
Một con mắt này thống trị, nguyên kỷ nguyên chìm vào hắc ám vĩnh hằng, giơ tay không thấy ngón, thánh quang vĩnh viễn không cách nào chiếu rọi vào. Thiên địa vạn đạo chìm trong hắc ám một con mắt, nó có luân hồi nhưng là vĩnh hằng hắc ám luân hồi, một màu hắc ám. Mặc kệ ngươi là tồn tại thế nào, vĩnh viễn không thể nhảy ra luân hồi hắc ám khủng bố này.
Ầm!
Hắc ám thống trị, thiên địa vạn vật trầm luân, sông dài thời gian nguyên kỷ nguyên chìm trong hắc ám, thời gian trôi cũng quanh quẩn lặp lại tại chỗ, hình như tuyên cổ tới nay trừ hắc ám ra chẳng có gì khác.
Nhìn hắc ám luân hồi, các Đại Đế Tiên Vương lòng chìm xuống. Vì Đại Đế Tiên Vương cũng không nhảy ra được luân hồi như thế, nếu chìm trong luân hồi đó sẽ là vĩnh viễn hắc ám, từ đó về sau không thấy ánh sáng nữa.
Thử nghĩ xem, trong hắc ám vĩnh viễn mấy ai chịu đựng được? Mấy người có thể giữ vữn đạo tâm? Trong hắc ám luân hồi đó mặc kệ ngươi là tồn tại cường đại cỡ nào thì hoặc là điên hoặc tuân theo hắc ám, từ đó về sau trở thành một phần của hắc ám, bị hắc ám cắn nuốt.
Đại Đế Tiên Vương tim đập nhanh, giả thiết họ mà ở trong hắc ám như vậy thì có thể trước sau như một giữ vững đạo tâm không? Có lẽ đáp án là không.
Đinh!
Luân hồi hắc ám, Thánh Nhân giơ cao thanh kiếm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không dứt bên tai, lúc này Thánh Nhân đổi công làm thủ, trong dòng sông kỷ nguyên, thánh quang cuồn cuộn tụ tập trên người lão. Tất cả thánh quang tụ trên người Thánh Nhân, khoảnh khắc này lão như bốc cháy lên.
Bùm!
Thánh kiếm hóa thành ngọn đuốc, thoáng chốc thánh quang vô cùng rực rỡ. Khoảnh khắc này thánh quang bộc phát ra thánh quang tăng vọt gấp trăm ức lần, như thể thánh quang nguyên kỷ nguyên tụ thành ngọn đuốc đốt cháy hừng hực trên thánh kiếm. Thánh quang chiếu sáng thiên địa.
Trong thánh quang đò dù hắc ám không ngừng nghỉ luân hồi, dù hắc ám xâm nhập như sóng thần nhưng ngọn đuốc thánh quang chiếu rọi làm tất cả trở nên an tường, Thánh Nhân cực kỳ bình tĩnh.
Mặc cho hắc ám khủng bố thế nào thì thánh quang còn đó, ngọn đuốc thánh quang chiếu sáng lòng mỗi người, chỉ rõ hướng đi cho người trong bóng tối, khiến người bàng hoàng có mục tiêu. Bọn họ có thể tiến lên hướng về thánh quang, bọn họ được thánh quang hướng dẫn sẽ không bị lạc trong bóng tối.
Ngọn đuốc thánh quang không tắt, dù hắc ám kỷ nguyên này luân hồi vĩnh cửu thì người người đều có hy vọng, ai nấy có thể tiếp tục tiến lên.
Đại Đế Tiên Vương chỉ đứng xem khi trông thấy đuốc thánh quang thì lòng ấm áp, vì bọn họ hiểu nó có ý nghĩa gì. Ngọn đuốc thánh quang còn, quang minh vẫn hiện diện, người đời tràn ngập hy vọng.
Ngọn đuốc thánh quang tôn lên Thánh Nhân vĩnh hằn, dù sóng thần hắc ám xâm nhập thì lão vẫn không dao động, giơ cao ngọn đuốc chiếu sáng tâm linh của chúng sinh trên đời. Ngọn đuốc thánh quang chiếu rọi, tuy Thánh Nhân ở trong hắc ám nhưng đã nhảy ra hắc ám, không thể ảnh hưởng được lão.
– Bạn già, dù ngươi có thể chiếu sáng nhân thế gian nhưng không thể soi sáng tâm linh mỗi người.
Xem thánh quang vĩnh hằng bất diệt, Luân Hồi Hoang Tổ từ tốn nói:
– Nếu như nhân thế gian mỗi người đều có một niệm thánh quang thì Viễn Hoang không bị diệt. Không phải ta diệt Viễn Hoang mà là hắc ám trong lòng mỗi người diệt Viễn Hoang, ta chỉ trợ giúp. Trên đời không có ác ma, ác ma chẳng qua là do chúng sinh biến ra.
– Tao ử, thánh quang ở, tuyên cổ bất diệt.
Trong sóng triều hắc ám, Thánh Nhân bình tĩnh, lạnh lùng, ung dung nói:
– Dù trong lòng ai nấy có hắc ám thì thánh quang ở, sẽ thắp sáng lòng họ, khiến họ không run rẩy trong bóng tối, tâm hồn nhỏ yếu không tuyệt vọng.
– Dù bọn họ chìm đắm vào hắc ám, miễn còn chút thánh quang thì cuộc đời họ vẫn sáng, có sắc màu. Đây là ý nghĩa tồn tại của ta, là ý nghĩa ta đối kháng đến cùng. Cho dù ta không thể kết thúc hắc ám, nhưng ta mang đến chút sắc màu cho thế gian hắc ám, mang đến chút hy vọng. Vì làm được điều này, ta không tiếc!