Kim Hoàn Thiết Tí nói câu ngờ nghệch làm Lưu Kim Thắng đứng bên cạnh lườm gã, cười mắng:
– Ai bảo không đọc sách!
Dạ Hân Tuyết che miệng cười, không phản bác lời Kim Hoàn Thiết Tí.
Kim Hoàn Thiết Tí không phục trừng Lưu Kim Thắng:
– Lão già Lưu kia, ta nói sai sao?
Kim Hoàn Thiết Tí hụt hơi nói:
– Nếu ta nói sai thì ngươi nói nghe thử tại sao Thiên Thần thư viện dựng hai pho tượng phu thê bọn họ tại đây.
Lưu Kim Thắng lườm Kim Hoàn Thiết Tí, ngạo nghễ nói:
– Chắc chắn ngươi sẽ chết vì ngốc.
Kim Hoàn Thiết Tí tức giận nghiến răng.
Dạ Hân Tuyết lên tiếng hòa giải:
– Thiên Thần thư viện dựng pho tượng Hợp Bích Song Tiên Vương không phải vì kỷ niệm công tích vĩ đại của đôi phu thê, Hợp Bích Song Tiên Vương là người thủ hộ của Thiên Thần thư viện chúng ta.
Kim Hoàn Thiết Tí kinh ngạc hỏi lại:
– Người thủ hộ?
Kim Hoàn Thiết Tí chưa từng nghe về chuyện này.
– Đúng vậy!
Dạ Hân Tuyết gật đầu nói:
– Hợp Bích Song Tiên Vương tốt nghiệp ở Thiên Thần thư viện, sau khi trở thành Tiên Vương thì uống nước nhớ nguồn, cảm ơn Thiên Thần thư viện bồi dưỡng nên phu thê đồng ý trở về Thiên Thần thư viện, gánh vác trách nhiệm thủ hộ. Dù phu thê không ở Thiên Thần thư viện nhưng hễ Thiên Thần thư viện có điều cần, một tờ giấy kêu đến chắc chắn phu thê họ không từ chối.
Kim Hoàn Thiết Tí cực kỳ khâm phục giơ ngón tay cái lên:
– Ghê gớm, có ân có nghĩa.
Kim Hoàn Thiết Tí khom người hướng pho tượng Hợp Bích Song Tiên Vương, lẩm bẩm:
– Hai vị bệ hạ, tủi tử khom người trước hai vị để bày tỏ lòng kính ngưỡng như nước sông chảy xiết…
Vẻ mặt Kim Hoàn Thiết Tí hơi khoa trương nhưng lời nói là sự thật.
Thiên Thần học viện không chỉ có hai Tiên Vương như Hợp Bích Song Tiên Vương, có mấy Tiên Vương tốt nghiệp từ Thiên Thần học viện. Nhưng những Tiên Vương sau đó thành lập đế thống tiên môn, có đạo thống của riêng mình.
Tuy ngày nào đó Thiên Thần thư viện gặp nạn có lẽ các Tiên Vương sẽ giúp một tay nhưng tuyệt đối không giống Hợp Bích Song Tiên Vương xem an nguye của Thiên Thần thư viện là nhiệm vụ của mình, gánh vác nhiệm vụ thủ hộ Thiên Thần thư viện.
Thấy Kim Hoàn Thiết Tí vái hướng Hợp Bích Song Tiên Vương, Dạ Hân Tuyết cũng vái. Lưu Kim Thắng chỉ nhìn chứ không vái.
Không chỉ Kim Hoàn Thiết Tí vái hướng Hợp Bích Song Tiên Vương, nhiều học sinh ra vào Thư thành đều cúi mình trước pho tượng.
Lý Thất Dạ nhìn bức tượng Hợp Bích Song Tiên Vương, chậm rãi nói:
– Đi thôi.
Lý Thất Dạ bước vào Thư thành.
Ba người Dạ Hân Tuyết tỉnh táo lại vội chạy theo vào Thư thành.
Lúc này Thư thành cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi đông như mắc cửi, nhốn nháo nhộn nhịp. Người ra tới lui trong Thư thành có đủ mọi hình dạng, có dân bản xứ, có học sinh đến từ bốn bể.
Náo nhiệt hơn hết là các học sinh đến từ Bách Đường, Thánh Viện, Đế Phủ. Những học sinh này kéo nhau vào học đường, kêu bằng gọi hữu tụ tập lại, tinh thần phấn chấn rất là náo nhiệt.
Mấy ngày nay Thư thành tổ chức hội phẩm trà, dĩ nhiên không đơn giản là các học sinh Thiên Thần thư viện ngồi xuống uống trà tán gẫu.
Cái gọi là hội phẩm trà tức là trừ việc học sinh các học đường nương mới khai giảng quen biết nhau, mở rộng nhân mạch ra cũng không thiếu luận bàn, có lẽ tính cả so tài.
Đương nhiên học sinh các học đường có thể ngồi xuống nhâm nhi trà, đàm đạo, hoặc truyền dạy một số tâm đắc tu luyện của mình. Nhưng mấy chuyện này khá hiếm.
Thư thành siêu lớn, bốn phương thông suốt, lúc này trên đường cái rộng lớn người đến người đi, rất nhiều học sinh tràn vào. Các học sinh kêu bằng gọi hữu, cũng có học sinh đụng mặt nhau thì trừng mắt chọi gà.
Dù sao nơi nào có người là có giang hồ, Thiên Thần thư viện là nơi nghiên cứu học vấn cũng không thể thiếu các loại phân tranh ân oán. Nhiều học sinh kết thù lớn trong thư viện.
Đoàn người Lý Thất Dạ đi qua phố cổ có một đám học sinh hưng phấn hô to:
– Bạn học Diệu đến!
Một nhóm học sinh Bách Đường lao hướng cuối phố cổ, nơi đó có một nữ nhân thướt tha đi tới. Nàng đi một mình không ai theo cùng, nàng mặc đồ mộc mạc, điệu thấp không màu mè.
Nhưng nữ nhân như nàng đi đâu cũng khó giấu mình, khí chất ung dung cao quý đã định trước nàng không thể điệu thấp, nàng đi đâu cũng sẽ là hạc trong bầy gà.
Trong nháy mắt đám học sinh Bách Đường bao vây nữ nhân như sao quay quanh trăng sáng.
Đám học sinh Bách Đường xúm lại lao nhao nói:
– Diệu học tỷ, lần này hội phẩm trà nhờ các người tỏa sáng cho Bách Đường chúng ta, chống lại Thánh Viện, đại chiến Đế Phủ. Chỉ có học tỷ và Thiểu Hoàng là làm được.
Nhiều học sinh phụ họa:
– Đúng đúng. Trong Bách Đường chúng ta chỉ nghe lời học tỷ và Thiểu Hoàng sai gì làm nấy. Học tỷ và Thiểu Hoàng hợp bích chắc chắn có thể tỏa sáng trong hội phẩm trà, không chừng có thể đè Thánh Viện và Đế Phủ.
Nữ nhân này là thiên chi kiêu tử của Bách Đường, Diệu Thiền. Nàng rất nổi tiếng trong Bách Đường, được các học sinh Bách Đường kính yêu, có đia vị siêu cao trong học sinh.
Trước những lời khen của học sinh Bách Đường thì Diệu Thiền hết sức khiêm tốn, trò chuyện vài câu, không dõng dạc bảo đảm cái gì.
– Là Diệu Thiền.
Dạ Hân Tuyết nhìn Diệu Thiền từ xa, khen ngợi:
– Là kỳ nữ của Bách Đường, nghe nói trí tuệ như biển, rất thông minh, được tất cả học sinh Bách Đường thích. Thiên Thần thư viện chúng ta lần này có ba nữ nhân xuất sắc là Bách Đường Diệu Thiền, Diệp Diệu Tuyết của Thánh Viện, Mai Tố Dao của Đế Phủ.
Kim Hoàn Thiết Tí cũng khen:
– Ta có thấy Mai Tố Dao, giống tiên nữ, khí chất của nàng có thể sánh ngang với Thiên Tuyền lão sư.
Nghe Kim Hoàn Thiết Tí nhắc tới Vũ Thiên Tuyền làm Dạ Hân Tuyết liếc trộm Lý Thất Dạ, vì lúc mới đến Vũ Thiên Tuyền tỏ ra cực kỳ cung kính với hắn.
Lý Thất Dạ nghe Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí nói, hắn chỉ cười cười nhìn Diệu Thiền. Lúc ở Thạch Dược giới Lý Thất Dạ chưa gặp Diệu Thiền nhưng có nghe Minh Dạ Tuyết nhắc tới.
Minh Dạ Tuyết từng nói trong Thạch Dược giới thân phận cao nhất không phải Kim Ô Thái Tử, cũng không phải Diệp Khuynh Thành mà là Diệu Thiền, cho nên hiện tại Diệu Thiền đi tới Đệ Thập Giới làm Lý Thất Dạ nổi chút hứng thú.
Tuy lúc ở Cửu Giới Lý Thất Dạ đâm thủng giới bích đi thông Đệ Thập Giới, thủng một con đường, nhưng muốn từ Cửu Giới đến Đệ Thập Giới không dễ dàng.
Trong lúc Diệu Thiền được nhiều học sinh Bách Đường bao vây như sao quanh trăng thì vang tiếng nổ, một đám học sinh nam Bách Đường chạy tới.
– Diệu học muội, rốt cuộc đuổi kịp.
Đám học sinh nam khí thế hùng hồn, mỗi học sinh dáng vẻ sáng láng. Các học sinh nam mặc thần giáp hoặc eo treo bảo khí, nai nấy khí vũ phi phàm khiến người nhìn liền biết bọn họ không giàu cũng quý, đều xuất thân từ đại giáo cương quốc.
Học sinh dẫn đầu đám học sinh nam càng khí vũ phi phàm. Học sinh nam nàyngọc thụ lâm phong, anh tuấn hào khí, lưng cõng sáu thanh thần kiếm, mỗi thanh phun ra nuốt vào thần quang khác nhau, kiếm khí tung hoành, khiến người gặp gã sẽ bị khí thế uy hiếp bất giác né xa.