– Hạc trắng sẽ bay cao.
Tu La thì thào:
– Vinh diệu này nên thuộc về lão sư. Lão sư khổ tâm nhọc lòng không phải vì chính mình mà vì thế giới này, nhưng ai biết lão sư ở sau lưng trả giá những gì? Qua lại trong Cửu Giới và Đệ Thập Giới, ứng đối sống chết bao lần, rèn luyện hành hạ hết lần này tới lần khác, cuối cùng lão sư chế tạo ra chúng ta.
– Ta biết điều này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta chỉ muốn làm chút chuyện, dù sao ta sinh ra ở thời đại. Đã tới lúc sửa tên lại cho các ngươi, các ngươi lặng im từng thời đại, ẩn núp, các ngươi trả giá nên được đền đáp, các ngươi là anh hùng của Cửu Giới và Đệ Thập Giới.
– Nếu trên đời này chúng ta cần cảm tạ ai thì đó là lão sư.
Tu La khẽ nói:
– Chúng ta không nợ thế giới này nhưng chúng ta nợ lão sư.
– Không cần.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Các ngươi lúc xưa không mắng ta thích ngược đãi là tốt lắm rồi. Dù sao con đường này không dễ dàng, trải qua nhiều hành hạ.
Tu La mỉm cười nói:
– Không qua mưa gió sao thấy cầu vồng?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đúng rồi. Đây sẽ là cơn mưa to. Hy vọng không chỉ vượt qua nó, khi mưa gió qua đi sẽ thấy cầu vồng, mưa to sẽ tẩy hết dơ bẩn trong thế giới này, gột rửa hắc ám. Nhiều tiên hiền trả giá trên con đường này, dù là Kiêu Hoành hay Minh Nhân, có lẽ là Thanh Mộc, bọn họ một đường đi tới, chúng ta là hậu thuẫn của họ, hậu nhân nên giữ vững thế giới này. Không thể vì kẻ thù quá cường đại, hắc ám thật đáng sợ mà gã lấy cớ đó bỏ mặc thế giới này.
Tu La nhẹ giọng nói:
– Lão sư luôn giữ vững thế giới này, chưa từng từ bỏ. Mặc kệ thế giới thay đổi ra sao, mặc kệ người đời nhìn mình thế nào thì lão sư vẫn luôn giữ nó.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Không, là các ngươi. Sẽ có ngày ta rời đi, thế giới này cần các ngươi giữ vững. Nếu bảo tương lai ai có thể bảo vệ thế giới này thì đó là người như các ngươi, cần Đại Đế Tiên Vương giống các ngươi, cần lãnh tụ như Thế Đế.
Tu La cảm thán rằng:
– Đáng tiếc Thế Đế không phải tộc ta.
– Thế Đế dù gì là Thế Đế.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tuy ta đời đời đối địch với Thế Đế, hắn muốn lấy cái đầu của ta mãnh liệt hơn bất cứ ai, nhưng trước trắng đen phải trái thì Thế Đế tỉnh táo hơn ai hết, thông minh hơn bất cứ ai. Có lẽ có ngày Thế Đế thân bất do kỷ, dù sao sau lưng hắn đại biểu cho một lực lượng khổng lồ đáng sợ. Nhưng khi đến phút nguy nan, xin hãy tin rằng Thế Đế sẽ đứng ra, hắn không phải loại người hẹp hòi. Dù Thế Đế là kẻ địch của ta thì vẫn là người rất lợi hại, một người có trách nhiệm, là lãnh tụ bẩm sinh.
Nếu người ngoài nghe hàng loạt câu này sẽ rất ngạc nhiên. Âm Nha và Thế Đế đối địch đời đời. Âm Nha nhiều lần đẩy ngã ba tộc Thần, Ma, Thiên. Thế Đế bao lần truy sát Âm Nha. Có thể nói bọn họ là đối đầu thề không đội trời chung, giữa hai người hoặc ngươi chết hoặc ta mất. Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ cho Thế Đế đánh giá rất cao.
Tu La vẫn lẩm bẩm:
– Thế Đế dù gì là Thế Đế.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu hỏi trên đời này có ai có thể khiến ta tín nhiệm thì lão già Thiển là một người. Tương lai có ngày ta đi xa thế gian, rắn mất đầu, khi cần thiết thì có thể sóng vai chiến đấu với lão già Thiển.
Tu La gật đầu nói:
– Ta hiểu ý của lão sư.
Tu La cũng là loại người đứng trên đỉnh, tuy Thế Đế và Lý Thất Dạ đời đời đối địch nhưng Thế Đế là quân tử. Quân tử đáng để người tin tưởng, phó thác, đặc biệt khi địa nạn đến.
Lý Thất Dạ ở trong động phủ trò chuyện với Tu La thậ lâu, tán gẫu rất nhiều. Đặc biệt là đối diện tai nạn sắp đến với Thiên Thần thư viện, hai người lên kế hoạch cẩn thận. Đây là cuộc huyết chiến, không chỉ liên quan tới Thiên Thần thư viện mà còn liên can tương lai bách tộc.
Bách tộc có thể không có đế thống tiên môn, thiếu truyền thừa như Cổ Phủ, Kỳ Trúc Sơn nhưng không thể không có Thiên Thần thư viện.
Thiên Thần thư viện ngã xuống tức là bít lại con đường cho tu sĩ bách tộc. Thiên Thần thư viện từng bồi dưỡng bao nhiêu người tài cho bách tộc, biết bao nhân vật oai phong một cõi ra từ Thiên Thần thư viện.
Tuy hôm nay bách tộc hưng thịnh không thể thiếu các vị Tiên Vương, Cổ Phủ trả giá như Kiêu Hoành Tiên Đế, Phi Tiên Đế, Cổ Thuần Tiên Đế, Vạn Cốt Tiên Đế, Nhất Diệp Tiên Vương. Nhưng không có Thiên Thần thư viện thì bách tộc không được như hôm nay. Vi Thiên Thần thư viện bồi dưỡng vô số tu sĩ cho Thiên Thần thư viện, gieo bao nhiêut hạt giống cho mảnh đất này, khiến bách tộc có khả năng vô hạn, dù sao một cây cột khó dựng cả căn nhà.
Với Lý Thất Dạ thì khi cần thiết vì giữ gìn Thiên Thần thư viện rất có thể hắn không chút do dự đồ sát đẫm máu một trận, đồ sát các vị Đại Đế Tiên Vương, tiêu diệt các đế thống tiên môn.
Lý Thất Dạ và Tu La nói chuyện một lúc lâu mới rời khỏi động phủ, trở lại Thiên Thần thư viện.
Vù vù vù vù vù!
Lý Thất Dạ trở lại sân nhỏ, lão bộc vẫn đứng đó, cúi đầu không nói một câu.
Lý Thất Dạ gật đầu với lão bộc, ra khỏi sân nhỏ.
Két!
Lão bộc lặng lẽ đóng lại cửa gỗ, sân nhỏ không thanh lâm, nhìn sao cũng không bắt mắt.
Lý Thất Dạ quay đầu nhìn sân nhỏ, cười cười, nhẹ nhàng lướt đi.
Lý Thất Dạ đi trong Thư thành, nhìn dòng người tới lui trên đường, nhìn các học sinh tinh thần phấn chấn, hắn thầm cảm khái. Từng có bao nhiêu học sinh hưng phấn ra khỏi Thiên Thần thư viện, đối mặt mưa gió trên thế giới này?
Còn nhớ lúc nào đó Lý Thất Dạ từng nhâm giáo trong Thiên Thần thư viện, từng tiễn các học sinh đi.
Lý Thất Dạ đang đi trên đường cái thì gặp người quen. Trong một quán rượu ven đường, một thiếu nữ ngồi gần cửa sổ, khi thấy Lý Thất Dạ liền kêu to, vẫy tay với hắn.
– Lý đạo huynh… Không, không, không, lão sư!
Lý Thất Dạ nhìn sang, là Đào Đình, nàng một người ngồi cô đơn một mình.
Lý Thất Dạ mỉm cười khi thấy hắn, đi vào.
Thấy Lý Thất Dạ đi tới khiến Đào Đình hơi lúng túng, vì ban đầu nàng gặp người quen định chào một tiếng, suýt quên thân phận của hắn. Dù sao Lý Thất Dạ giờ là lão sư trong Thiên Thần học viện, còn nàng là học sinh.
– Lão… Lão sư.
Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình bối rối đứng đó, hắn mỉm cười nói:
– Ngồi đi.
Lý Thất Dạ nói xong ngồi xuống.
Đào Đình ngồi xuống ghế, nhìn Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, không khí hơi lúng túng, nàng không biết nên nói sao.
Đào Đình cười gượng, mặt đỏ rực nói:
– Lão… Lão sư, trước kia ta không biết người… Người là lão sư của học viện, ta… Ta… Ta mạo phạm.
Lý Thất Dạ gật đầu gật đầu nói:
– Việc nhỏ, ta cũng chỉ tình cờ nảy ý đến Thiên Thần học viện.
Đào Đình thở phào nhẹ nhõm, kêu tiểu nhị đến đưa lên bình trà ngon, nàng tự tay rót tách trà thơm cho hắn. Đào Đình đỏ mặt ngồi yên một chỗ.