Vì đại đạo này vốn ra từ Thiên Thần học viện, cũng xe, như từ tay Lý Thất Dạ đắp nặn, thật lâu trước kia hắn đã có ý tưởng.
Đây là vì sao lúc Lý Thất Dạ lên đỉnh Đệ Thập Giới, Đạo Long Thiên Đế nói nếu trên đời này ai tìm ra cách kiêm dung tu luyện Cửu Giới và Đệ Thập Giới thì người đó phải là Lý Thất Dạ. Đạo Long Thiên Đế nói đúng, thật lâu trước kia Lý Thất Dạ đã từng thử rồi.
Lý Thất Dạ cười nhìn Diệu Thiền:
– Nhưng đại đạo Thiên Thần thư viện mênh mông như biển rộng, nàng muốn tìm cách bù đắp cho mình không thể hoàn thành trong ba, năm năm. Nàng sẽ phải mất thời gian rất dài, trừ phi có người chỉ lối cho.
Diệu Thiền mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng buông tiếng thở dài. Diệu Thiền biết đạo lý đó, nhưng nàng từ Cửu Giới lên không thể nói cho ai nghe, chỉ có người cùng lên Cửu Giới giống Lý Thất Dạ là nàng còn tâm sự được. Diệu Thiền rất muốn hỏi lão sư Thiên Thần học viện nhưng có nhiều điều không tiện.
– Thôi, ta sẽ thành toàn nàng.
Lý Thất Dạ nhìn Diệu Thiền:
– Ta có một tâm pháp, nàng cầm đi đi.
Lý Thất Dạ nói rồi viết nhanh trên giấy, viết ra tâm pháp sau đó đưa cho Diệu Thiền.
Diệu Thiền nhận tờ giấy từ tay Lý Thất Dạ, đứng ngây người. Nê biết công pháp tâm quyết quý giá biết bao, Lý Thất Dạ tùy tiện đưa cho nàng, hai người còn có thù.
Diệu Thiền không cho rằng Lý Thất Dạ giở trò trong tâm pháp, vì nếu hắn muốn hại nàng chỉ cần giơ tay là sẽ tiêu diệt được ngay, hắn không cần tốn công sức như vậy.
Diệu Thiền tỉnh táo lại từ ngạc nhiên, tò mò hỏi:
– Tại sao Lý công tử tốt với ta vậy?
Lý Thất Dạ liếc qua Diệu Thiền:
– Ta diệt Đề Thiên cốc, đó là chuyện trước kia.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Trên đời này thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chỉ vậy. Nếu ta ghi hận từng chút một thì đời này giết hoài không hết. Vậy chẳng phải là ta cả đời không thể ngủ?
Nói tới đây Lý Thất Dạ tạm dừng, chậm rãi nói:
– Kẻ biết thời thế mới là tuấn kliệt, ta luôn ưu ái cho người như vậy, đây là phong cách làm việc của Lý Thất Dạ ta.
Diệu Thiền thầm thở dài. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, câu bá đạo vậy chỉ có thể nói ra từ m,iệng Lý Thất Dạ.
Dù trong thiên hạ có người dám làm chuyện đó cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, giả nhân giả nghĩa. Lý Thất Dạ không chỉ làm, còn nói, bá đạo rõ rành rành, không nhìn bất cứ ai, bá đạo này thành lập từ lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối.
Lý Thất Dạ nhìn Diệu Thiền, chậm rãi nói:
– Hơn nữa ta chỉ con đường sáng cho nàng vì nàng từ Cửu Giới lên.
– Cửu Giới chúng ta toàn anh kiệt, người có thể lên Đệ Thập Giới ít ai không phải loại người tung hoành bát phương. Xem lịch sử Thập Tam Châu thì biết, Tiên Đế từ Cửu Giới chúng ta lên dù không nhiều bằng Tiên Đế Cửu Giới bản xứ Thập Tam Châu nhưng Tiên Đế Cửu Giới chúng ta đã bao giờ yếu hơn người ta?
– Tuy nàng không phải Tiên Đế nhưng về thiên phú, trí tuệ là nhân tài có thể đào tạo. Nếu nàng đã bước lên mảnh đất này vẫy hãy cố gắng lên, đừng làm nhục anh minh của hào kiệt Cửu Giới chúng ta, đừng làm bôi nhọ uy danh mà tiên hiền Cửu Giới đã dựng lên trên mảnh đất này.
Hàng loạt lời nói làm lòng Diệu Thiền rung động. Nàng lên đỉnh Đệ Thập Giới vì các loại cơ duyên, Diệu Thiền không có nhiều lưu luyến với Cửu Giới nên mới định liều một phen, đến thế giới hoàn toàn mới xem thử, dù có chết trên đường cũng không hối hận.
Đến Đệ Thập Giới rồi Diệu Thiền bị thế giới này hấp dẫn, có Tiên Đế tổ tông bọn họ chỉ điểm mới tiếp tục tu hành, nàng không suy nghĩ quá nhiều, càng không nghĩ sâu xa đến vậy.
Giờ nghe Lý Thất Dạ nói như mở ra một cánh cửa cho Diệu Thiền, trong khoảnh khắc nàng từ góc độ hoàn toàn mới xem xét thế giới này.
Diệu Thiền vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, khoảnh khắc nàng rộng mở trong sáng, trở nên khác xưa. Diệu Thiền phấn khởi tinh thần, cả người tỏa sáng, rực rỡ sắc màu hơn.
Diệu Thiền thông não tinh thần sáng láng, cả người tỏa sáng:
– Đa tạ công tử chỉ điểm, tiểu muội được mở rộng tầm mắt. Công tử nói một lời còn hơn tiểu muội tham ngộ hơn mười năm nay.
Từ lúc Diệu Thiền hiểu chuyện đến bây giờ bỏ ra nhiều thời gian vào chuyện tình cảm, trong khi Kim Ô Thái Tử tràn đầy dã tâm vấn đỉnh thiên hạ thì nàng chỉ vòng quanh gã, bày mưu tính kế, chấp chưởng Đề Thiên cốc cho gã.
Về sau Kim Ô Thái Tử bị giết, Đề Thiên cốc bị diệt làm Diệu Thiền sa sút một thời gian dài, tuy sau này nàng ra khỏi thung lũng, leo lên Đệ Thập Giới nhưng trong lòng bị bóng ma ám ảnh mãi không thể xáo nhòa.
Bây giờ lời Lý Thất Dạ nói đánh tan bóng ma, khiến Diệu Thiền rộng mở lòng, trong khoảnh khắc đó nàng như thấy thế giới hoàn toàn mới.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Hãy cố gắng lên, bằng vào trí tuệ, thiên phú của nàng, miễn chăm chỉ thì tương lai trong Thập Tam Châu sẽ có một chỗ đứng cho nàng. Đó không phải vì nàng được Tiên Đế các người che chở dưới tổ ấm mà vì nàng có năng lực thực hiện.
Diệu Thiền hít sâu, nàng không ngờ từng là kẻ thù lại đẩy ra cánh cửa trong lòng cho nàng, khiến nàng mở bật cửa ra xem xét lại mình.
Diệu Thiền thật lòng cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
– Công tử nói như thế mà tiểu muội còn không cố gắng thì sẽ thẹn với kỳ vọng cao của mọi người dành cho ta.
Lý Thất Dạ gật đầu, xoay người đi.
Diệu Thiền vội nói:
– Công tử, Mai Tiên Tử cũng ở Thiên Thần học viện, hôm nay vườn trà đã mở, Mai Tiên Tử ngộ đạo dưới tiên tùng.
– Nha đầu này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nàng cũng bước qua chướng ngại trong lòng rồi.
Lý Thất Dạ đi ra ngoài.
Khi Lý Thất Dạ rời đi, Diệu Thiền tự mình tiễn đưa đến ngoài miếu cũ.
Ngoài miếu cũ, đám thiên tài Bách Đường như Lục Kiếm Thiểu Hoàng chờ đợi mòn mỏi. Khi Lý Thất Dạ đi ra thì vẻ mặt bọn họ hằn học, nhất là Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh băng đầy sát ý nhìn hắn.
Đặc biệt Diệu Thiền sóng vai đi bên Lý Thất Dạ. Cử chỉ thân mật. Đặc biệt Diệu Thiền dịu ngoan với Lý Thất Dạ làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng càng bực tức, mắ bắn ra sát ý.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng thích Diệu Thiền, chuyện này không bí mật gì trong Bách Đường. Lục Kiếm Thiểu Hoàng từng theo đuổi Diệu Thiền nhưng nàng không mặn không nhạt, không dao động.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng vẫn không nản, gã nghĩ mình có cơ hội lớn. Dù sao Diệu Thiền đối xử bình đẳng với mọi người, huống chi trong Bách Đường còn ai có tư cách hơn gã? Về xuất thân, thiên phú, thực lực thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng nghiền áp bất cứ học sinh nam Bách Đường nào.
Bây giờ đột nhiên một nam nhân không biết tên từ đâu chui ra, trong thời gian ngắn có mối quan hệ đặc biệt với Diệu Thiền. Nhất là Diệu Thiền dịu ngoan, vẻ mặt khác hẳn làm lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng hết sức ghen tỵ, đáy mắt lóe sát ý.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng chưa biết Lý Thất Dạ là lão sư của Thiên Thần học viện, nếu gã biết thì chẳng rõ sẽ có cảm tưởng gì.
Lý Thất Dạ rời khỏi miếu cũ nhưng không định đi tìm Mai Tố Dao, hắn rất yên tâm với nàng, dù sao thiên phú bày ra đó. Nhưng khi Lý Thất Dạ nhìn hướng đông thì thấy tử khí mập mờ, hắn nhìn chằm chằm, cười khổ.