Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử cười gượng:
– Học sinh không dám.
Hai người không dám nói gì, Cổ Khải Hàng địa vị cao quyền trọng, chịu giúp bọn họ tranh một hơi đã là không dễ dàng.
Cổ Khải Hàng cười nói:
– Các ngươi hãy yên ổn đi, đừng cứ huênh hoang, điệu thấp chút, đừng khiến người chú ý. Con đường phía trước không bằng phẳng, không biết các ngươi có thể qua được tốt nghiệp không.
Tư Tông Thần Tử sợ hết hồn hỏi dồn:
– Ý của lão sư là chúng ta sẽ bị đuổi ra Thiên Thần học viện?
Cổ Khải Hàng lắc đầu nói:
– Không phải các ngươi bị đuổi ra Thiên Thần học viện mà là học viện gặp nạn, ta sợ là không chống đến lúc đó được.
Tư Tông Thần Tử sợ đứng tim:
– Không thể nào!
Mắt Túng Thiên thiếu chủ hấy háy, không kiềm được hỏi:
– Lão sư, tin đồn đó là thật sao?
Làm truyền nhân một môn năm Tiên Vương và còn là một vị Thượng Thần, Túng Thiên thiếu chủ biết nhiều hơn.
– Chuyện trên đời lúc thật lúc giả, khó nói.
Cổ Khải Hàng mỉm cười nói:
– Nhưng các ngươi hãy chuẩn bị tinh thần, tính toán cho bản thân, tương lai đi con đường thế nào phải xem tạo hóa của chính các ngươi.
Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử nhìn nhau.
Túng Thiên thiếu chủ đoán không thấu ý nghĩ của Cổ Khải Hàng:
– Ý của lão sư là…?
Cổ Khải Hàng mỉm cười nói:
– Đây sẽ là thời đại các đế và Tiên Vương cùng ra. Sẽ là một trận thịnh yến. Các ngươi có cơ duyên hay không phải xem bản thân các ngươi.
Tư Tông Thần Tử giật bắn người tỉnh táo lại, cúi đầu trước Cổ Khải Hàng:
– Xin lão sư chỉ một con đường sáng.
Cổ Khải Hàng chỉ cười.
Lý Thất Dạ đi trong vườn trà, hắn tùy tiện đi dạo thì đột nhiên một luồng sáng vàng từ xa xẹt qua. Lý Thất Dạ nhướng mí mắt, nhếch môi đạp không đi.
Sâu trong vườn trà có một cốc sâu, sương mù bao phủ quanh năm. Ghe học sinh mỗi giới nói chỗ này thường có người bị lạc đường, người vào cốc sâu này sẽ đi vòng trở lại vị trí ban đầu.
Đây là cốc sâu bình thường, 96 bên trong có huyền cơ gì, lão sư Thiên Thần học viện chưa bao giờ nói về nó.
Lý Thất Dạ vào cốc sâu, tùy tay điểm.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thanh âm như mở khóa, trong sương mù hiện ra một pháp tắc màu vàng. Đinh một tiếng, tất cả pháp tắc đen vào nhau hóa thành cánh cửa.
Vù vù vù vù vù!
Lý Thất Dạ bước vào cánh cửa được truyền tống đi, trong khoảnh khắc đó vượt qua các không gian tiến vào tọa độ chưa biết.
Lý Thất Dạ đi vào một căn nhà cổ, bên trong không có thứ gì, chỉ bày một cái giường đế, người biết hàng nhìn cái giường sẽ sợ đứng tim. Vì giường đế điêu bằng tiên mộc trong truyền thuyết, hoàn chỉnh một thể như chém gốc tiên mộc to khắc thành. Tiên Đế Cửu Giới khó có được tiên mộc này chứ đừng nói phàm phu tục tử.
Trên giường đế dùng thì huyết tiên thạch tuyệt thế vô song phong lai, thủ đoạn rất hiếm thấy, Tiên Đế Cửu Giới bình thường không tư cách hưởng thụ loại trần phong này.
Một người ngồi dậy rên giường đế:
– Tiên sinh đích thân đến, ta không từ xa tiếp đón.
Người đó mặc đế bào, cực kỳ uy vũ. Người này bề ngoài như lão nhân tám mươi tuổi, mặc đế bào cổ xưa, mái tóc dài hoàng kim xõa trên vai. Khi lão nhân ngồi dạậ thì đế nhiếp chín tầng trời. Khí thế uy động Thập Tam Châu.
Lý Thất Dạ vẫy tay:
– Thôi đi, gân cốt như ngươi cứ nằm yên là được.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, cười nói:
– Lỡ bị thiên tru gì thì rắc rối.
Lão nhân cười nói:
– Sợ ông trời không vừa mắt nắm xương già của ta.
Lý Thất Dạ chỉ cười, đánh giá lão nhân từ trên xuống dưới:
– Cả ngươi cũng xuất thế, thật khiến ta bất ngờ. Từ khi phụ thân của ngươi viễn chinh thì ngươi ít khi lộ mặt.
Lão nhân cười cảm thán rằng:
– Ài, nắm xương gài không chịu nổi giày vò, còn tiếp tục lăn qua lộn lại sẽ rã rời, đành nằm, khiến cái thân hữu dụng này tương lai phát huy vào lúc cần.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Bỏ đi, ngươi đừng nói câu đó với ta. Dựa vào huyết thống Thần Vĩnh của ngươi miễn không bị thiên tru thu thì có thể nhảy nhót sống khỏe.
– Tiên sinh đùa.
Lão nhân cười khổ nói:
– Thế hệ chúng ta thật sự không chịu nổi giày vò. Không giống tiên sinh càng chiến càng dũng. Bảo ta bây giờ viễn chinh như phụ thân ăm xưa thì ta không có can đảm đó, thân thể kém xa trước kia.
– Nhưng ngươi đi ra.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta cứ tưởng ngươi sẽ bỏ mặc không hỏi.
Lão nhân cảm thán rằng:
– Đây dù gì là tâm huyết của phụ thân và ngoại công của ta, và cả mẫu thân đại nhân. Dù ta muốn không hỏi chuyện đời nhưng đây là tâm huyết của bọn họ, ta cũng không hy vọng nó sụp đổ.
– Phi Tiên Đế có một nhi tử như thế đáng để tự hào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Biết bao hổ phụ khuyển tử, ngươi thì chưa bao giờ làm mất uy danh của phụ thân.
– Tiên sinh quá khen.
Lão nhân cười khổ nói:
– So với phụ thân thì ta kém xa. Phụ thân của ta cả đời kinh diễm, ta không bằng một phần mười.
Thì ra lão nhân này là nhi tử của Phi Tiên Đế và mỹ nhân số một Thần tộc, cũng là thủ hộ thần của Thiên Thần học viện nhưng 96, ít người biết lão còn sống.
Hỗn Nguyên Thiên Đế trời sinh quý tộc, phụ thân là Phi Tiên Đế, mẫu thân là mỹ nữ số một Thập Tam Châu thời đó, ngoại công thì khỏi phải nói, Phi Tiên Đế lừng lẫy.
Dựa vào xuất thân đã quý không thể tả, khó tìm ra ai xuất thân cao quý hơn Phi Tiên Đế Tử. Có thể nói Phi Tiên Đế Tử muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Trong hoàn cảnh này bao nhiêu Đế Tử kiêu căng ngang ngược, ngạo thị vạn giới, không ai bì nổi.
Nhưng Phi Tiên Đế Tử thì không, cả đời lão cẩn trọng, thiên phú cực cao. Phi Tiên Đế Tử có một nửa huyết thống Thần tộc, khi sinh ra đã có huyết thống Thần Vĩnh một trong ba tiên huyết thời đó.
Thiên phú tuyệt thế, huyết không gì sánh bằng, cộng thêm xuất thân cao quý không gì sánh được, đã định trước Phi Tiên Đế Tử ưu tú, định trước tuyệt thế vô song.
Nhưng Phi Tiên Đế Tử có phụ thân kinh diễm vô song, ngoại công tuyệt thế vô địch, khiến cả đời lão nhạt nhòa.
Không phải Phi Tiên Đế Tử không cố gắng, không mạnh, thật ra lão rất cường đại, có thể ngạo thị rất nhiều Tiên Đế Cửu Giới, vấn đề ở chỗ gia đình của Phi Tiên Đế Tử quá ưu tú.
Phụ thân là Tiên Đế kinh diễm nhất Tiên Đế Cửu Giới, ngoại công là người chấp chưởng Thần tộc thời đó. Có phụ thân và ngoại công vô địch tuyệt thế khiến người mãi mãi không thể vượt qua, cả đời lão cố pgắng, cần cù cẩn trọng.
Nhưng phụ thân và ngoại công quá mạnh, quá ưu tú, suốt đời Phi Tiên Đế Tử bị bao phủ dưới ánh sáng của hai người. Phi Tiên Đế Tử không thể vượt qua phụ thân và ngoại công nên lão mờ nhạt.
Có phụ thân và ngoại công cường đại như vậy thì dù Phi Tiên Đế Tử có mười hai Thiên Mệnh cũng không cách nào vượt qua hai người. Dưới ánh sáng của phụ thân và ngoại công, Phi Tiên Đế Tử không hề rực rỡ chói mắt.
Dù bị bao phủ dưới ánh sáng của phụ thân và ngoại công thì Phi Tiên Đế Tử vẫn làm tốt bản thân, nên Lý Thất Dạ mới khen và thích lão.