Trích Nguyệt tiên tử gánh chịu mười một thiên mệnh thành tựu Tiên Vương làm rúng động lòng người, rất nhiều Đại Đế Tiên Vương rúng động bởi kỳ tích này.
– Chỉ thiếu một chút thôi… nếu như mười hai thiên mệnh hợp nhất thì đã có thể tiến xa hơn trên con đường này.
Có Đại Đế mười hai thiên mệnh nói:
– Nếu như một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh, trên đường Quy Chân sẽ vượt mặt người đi trước, tiến xa hơn nhanh hơn!
Trích Nguyệt tiên tử không thể một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh làm ngay cả Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh cũng thấy nuối tiếc, bởi vì con đường này không có bất cứ tham chiếu nào cả.
Đồn rằng một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh, mười hai thiên mệnh hợp nhất sẽ tiến xa hơn trên đường Quy Chân. Thế nhưng chỉ là truyền thuyết, chưa thấy ai có thể một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh.
Mặc dù có lời đồn Thanh Mộc Thần Đế một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh. Thế nhưng Thanh Mộc Thần Đế mất tích, mọi người không thể tham chiếu Thanh Mộc Thần Đế.
Trên thực tế, cho dù có là Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh thì bọn họ vẫn đang lục lọi tiến bước trên con đường này chứ chưa có hệ thống hoàn chỉnh.
Mặc dù đám người Hỗn Nguyên Thượng Đế cất bước trước nhưng Hỗn Nguyên Thượng Đế cũng được, Viêm Đế cũng được, không có ai để lại hệ thống hoàn chỉnh. Những Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh như Thế Đế cũng biết tới con đường này, bọn họ cũng tìm tòi con đường này nhưng không có cách hình thành hệ thống hoàn chỉnh được.
Thậm chí có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh từng hoài nghi, trước đây rất lâu đã có người bước hết con đường Quy Chân sáng tạo hệ thống, thế nhưng bị người ta che đậy, hậu nhân như bọn họ chỉ có thể tiếp tục vượt chông gai, chỉ có thể lục lọi tiến tới.
Trích Nguyệt tiên tử gánh chịu mười một thiên mệnh. Có lẽ sẽ có Đại Đế Tiên Vương đố kỵ nàng, thế nhưng Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh lại không đố kỵ mà chỉ thấy nuối tiếc. Bởi vì suýt chút nữa Trích Nguyệt tiên tử đã gánh chịu được mười hai thiên mệnh.
Nếu như Trích Nguyệt tiên tử có thể gánh chịu mười hai thiên mệnh, mười hai thiên mệnh quy nhất, cũng có nghĩa Trích Nguyệt tiên tử có cơ hội tiến xa trên con đường này. Nói không chừng sẽ vượt mặt đám Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh bọn họ, mở ra một con đường hoàn toàn mới.
Nếu như có thể mở một con đường hoàn toàn mới trên đường Quy Chân thì sẽ là gợi ý rất lớn đối với Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh như bọn họ, giúp bọn họ tiến xa hơn trên con đường này, không biết chừng tương lai còn có thể thành tiên.
Bây giờ Trích Nguyệt tiên tử thất bại, con đường Quy Chân càng khó khăn hơn, cơ hội thành tiên càng mờ mịt hơn, càng xa xôi hơn!
Trích Nguyệt tiên tử thất bại là một sự tiếc nuối đối với Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh, bỏ lỡ một ví dụ để tham chiếu!
Sau khi Trích Nguyệt tiên tử trở thành Tiên Vương. Tuy mười ba châu sôi trào một khoảng thời gian nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mọi người đều chuyên tâm tu hành, đóng sơn môn, không màng thế sự!
Rất lâu sau, khi tuyệt bích ở Thư Trai vang “đùng đoàng” thì mới kinh động một vài người.
Tiếng “đùng đoàng” vang lên, tuyệt bích như mở ra. Trên thực tế, bị Thiên Tru đánh từ ngày này sang ngày khác, hình dạng của tuyệt bích đã thay đổi, vách đá biến mất không thấy bóng dáng, nơi đó trở thành một cánh cửa. Nhìn vào bên trong cánh cửa, nơi đó là thiểm điện vô biên, thiên lôi vô cùng vô tận, dường như là một thế giới hủy diệt, bất cứ sinh linh nào bước vào đó đều sẽ bị đánh tan.
Khi cánh cửa đó mở ra, thiên lôi thiểm điện va đập thế giới đằng sau cánh cửa, dường như muốn phá nát thế giới đó.
– Thứ này không phải nham thạch.
Nơi này luôn có Đại Đế Tiên Vương chú ý. Dù sao nham thạch có thể gánh chịu Thiên Tru luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của Đại Đế Tiên Vương.
Bây giờ thấy vách đá biến mất, biến thành cánh cửa, Đại Đế Tiên Vương hiểu ra, nói chậm:
– Thứ này chỉ là tọa độ không gian. Thiên Tru không đánh nát nó mà đang cạy cánh cửa này ra, mở đường đi tới thế giới bên kia!
Khi cánh cửa mở ra, Lý Thất Dạ đang ngồi khoanh chân ngộ đạo lập tức đứng dậy, nói chậm:
– Đã tới lúc khởi hành.
Thời cơ đã tới, đã tới lúc Lý Thất Dạ khởi hành. Hắn ôm tạm biệt từng người một.
– Công tử, khi nào ngài trở lại?
Chúng nữ không nỡ, thế nhưng các nàng biết không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn. Các nàng chỉ có thể chờ đợi Lý Thất Dạ trở về mà thôi.
– Sẽ có ngày đó.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lau nhẹ nước mắt nơi mi mắt của các nàng, cười nói:
– Nha đầu khờ, cũng không phải sinh tử biệt ly, ta chỉ đi một chốc rồi trở về. Lại nói, ngay cả lão tặc thiên cũng không thu được công tử nhà ngươi thì thế gian này còn có ai thu được công tử nhà ngươi chứ. Các ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở về là được.
Mặc dù chúng nữ không nỡ thế nhưng vẫn nín khóc tiễn biệt Lý Thất Dạ.
Từ biệt mọi người xong, Lý Thất Dạ đạp không, thẳng tiến Thiên Thần thư viện. Trong khi Lý Thất Dạ đạp không, có một người con gái đứng ở chân trời, lạnh ngắt, dõi mắt nhìn Lý Thất Dạ đi xa.
Lý Thất Dạ quay qua nhìn, nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử đứng ở chân trời, không nói một câu, không rằng nửa chữ, chỉ đứng lạnh ngắt nơi đó dõi theo Lý Thất Dạ.
– Ta sẽ trở về.
Lý Thất Dạ mỉm cười, phất tay, sau đó bước vào Thiên Thần thư viện.
Còn Trích Nguyệt tiên tử thì đứng ở nơi đó, không nói không rằng, chỉ nhìn Lý Thất Dạ rời đi, dường như ngôn ngữ là dư thừa giữa hai người bọn họ.
Đứng ở Thư Trai, đứng trước cánh cửa. Các lão tổ Thiên Thần thư viện đều tới tiễn biệt, ngay cả Phi Tiên Đế Tử cũng xuất thế đi tới nơi này tiễn biệt.
Lúc này, các Đại Đế Tiên Vương nhìn chăm chú cảnh này, nhất là Đại Đế Tiên Vương cấp cao, bọn họ đang chờ đợi. Một số Đại Đế Tiên Vương hiểu chuyện thì càng quan tâm hơn bất cứ ai.
– Có lẽ… thật sự có một thế giới như thế.
Có Đại Đế mười một thiên mệnh hiểu chuyện nói khẽ.
Những Đại Đế Tiên Vương khác không biết Âm Nha muốn làm gì. Thế nhưng Đại Đế Tiên Vương hiểu chuyện thì biết được một vài bí mật mà người khác không thể nào biết được.
Nhất là Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh. Bọn họ quan tâm chuyến khởi hành của Âm Nha hơn ai hết. Bởi vì bọn họ biết rằng, Âm Nha không chỉ đi thế giới khác, chuyến đi này của hắn còn giúp bọn họ chứng minh trên đời này có tiên nhân hay không!
Chỉ có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh mới biết ở cuối con đường Quy Chân là cơ hội đăng tiên. Thế nhưng, thế gian vô tiên, như vậy ở trong thế giới không tồn tại có tiên hay không?
Vì vậy, Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh như Thế Đế, như Huyền Đế đều chờ mong chuyến đi này của Âm Nha. Nếu như Âm Nha trở lại thì bọn họ sẽ biết thế gian này có tiên hay không.
Nếu như có tiên, vậy thì bọn họ còn có mục tiêu, còn có động lực đi tiếp trên con đường này. Nếu như không tiên, vậy thì con đường tương lai của bọn họ sẽ trở nên mờ mịt.
– Có lẽ… sắp sửa mở ra kỳ tích của kỷ nguyên chúng ta.
Có Đại Đế mười hai thiên mệnh nói chậm.
Trên thực tế không chỉ có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh hay những Đại Đế Tiên Vương khác ở mười ba châu theo dõi Lý Thất Dạ, mà ngay cả tồn tại trong hắc ám cũng theo dõi Lý Thất Dạ.
– Thế giới không tồn tại.
Bên trong hắc ám, có bá chủ lẩm bẩm. Khi Lý Thất Dạ có hành động, nội tâm bọn họ trở nên phức tạp.
Trước kia, hắc ám bá chủ từng thăm dò thế giới này. Thế nhưng bọn họ không có cơ duyên, không thể thử nghiệm, đồng thời bọn họ cũng không dám mạo hiểm. Bọn họ không đủ tự tin bước qua lằn ranh đó, nếu như không bước qua được thì bọn họ chắc chắn phải chết.
Bây giờ Âm Nha đi trước bọn họ, hắc ám bá chủ đương nhiên hy vọng Âm Nha thất bại, chết thảm trong đó, vĩnh viễn không quay lại.
Nếu như Âm Nha chết ở nơi đó hoặc vĩnh viễn không quay lại. Như vậy ngày sau tận thế còn ai có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ?
Thế nhưng, nếu như Âm Nha chết ở nơi đó hoặc vĩnh viễn không quay lại thì bọn họ cũng mất một cơ hội tìm kiếm sự thật! Bỏ lỡ cơ hội thăm dò thế giới trong truyền thuyết này.
Vì vậy, hắc ám bá chủ vừa hy vọng Lý Thất Dạ vĩnh viễn không quay lại, tốt nhất là chết luôn ở đó. Nhưng đồng thời cũng hy vọng Âm Nha có thể thăm dò ra một con đường, sáng tạo cơ hội giúp bọn họ siêu thoát!
– Nên đi rồi.
Lý Thất Dạ nhìn lôi trì đằng sau cánh cửa, hít một hơi thật sâu, nói chậm.
– Thận trọng! Đại nhân, nguyện ngài sớm ngày quay về.
Phi Tiến Đế Tử nói chậm:
– Mười ba châu không thể thiếu vắng ngài. Con đường tương lai, cần ngài mở lối.
– Ta sẽ trở lại.
Lý Thất Dạ mỉm cười, chào tạm biệt tất cả mọi người. “Đùng” một tiếng, trong chớp mắt, tinh lực toàn thân tuôn trào, oai vô địch tràn ngập khắp mọi nơi!
Lúc này, tất cả mọi người nín thở, tất cả mọi người đều dõi theo Lý Thất Dạ. Đại Đế cũng vậy, Tiên Vương cũng vậy, ngay cả hắc ám bá chủ cũng đều nín thở.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhìn ra phía sau, lại nhìn thế giới này, mỉm cười, nói rằng:
– Tạm biệt, gặp lại!
Nói xong, bước dứt khoát vào trong cánh cửa.
“Đùng” một tiếng, sau khi Lý Thất Dạ bước vào thế giới đằng sau cánh cửa, Thiên Tru đánh thẳng tới.
Đây không phải thiểm điện, cũng không phải chỉ là một sợi Thiên Tru… toàn bộ Thiên Tru ập tới như biển rộng, dường như muốn nhấn chìm Lý Thất Dạ!