– Hừ, thách các ngươi cũng chẳng có nhiều tiền như vậy! Đại gia tâm trạng tốt, dù là mấy trăm vạn thì cũng có thể vui vẻ ném vào nước.
Bành Uy Cẩm cảm thấy thoải mái rất nhiều, cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Lý Thất Dạ, dáng dấp đứng trên vạn người. Hắn coi thường nhất là vẻ ngoài bình thường của Lý Thất Dạ, thanh niên bình thường như vậy mà lại dám bày dáng vẻ thế ngoại cao nhân trước mặt hắn!
Lý Thất Dạ chẳng thèm quan tâm hắn, thậm chí còn chẳng muốn liếc nhìn hắn. Hắn cầm viên nham thạch trong tay điếm tiểu nhị, cẩn thận quan sát một lúc.
– Buông xuống.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cầm viên nham thạch, Bành Uy Cẩm bùng nổ khí thế, quát lạnh:
– Viên nham thạch này là đồ của bổn thiếu giả, buông móng tay thúi của ngươi ra! Tiểu nhị, gói lại cho ta!
– 300 vạn!
Vương Hàm sầm mặt, Bành Uy Cẩm dám bất kính Lý Thất Dạ thì cũng như bất kính với nàng, vì vậy ánh mắt của nàng phát lạnh, nói chậm:
– Tiểu nhị, ta ra 300 vạn, gói cho công tử ta!
Vương Hàm vừa dứt lời, Bành Uy Cẩm biến sắc, vẻ mặt khó coi. Bởi vì Lý Thất Dạ không hề nhìn hắn, trái lại kẻ hầu của hắn lại hét giá trên trời. Chẳng khác nào nói với Bành Uy Cẩm rằng hắn không có tư cách nói chuyện với Lý Thất Dạ, chỉ đủ tư cách nói chuyện với kẻ hầu mà thôi.
– Ngươi…
Bành Uy Cẩm khó coi, nhìn Vương Hàm giận dữ, mà Vương Hàm thì không thèm nhìn hắn.
Lần này Bành Uy Cẩm cưỡi hổ khó xuống, dù sao giá vừa rồi cũng khiến hắn đau lòng, bây giờ Vương Hàm hét giá 300 vạn, hắn có phần chịu không nổi. Nếu như là một món bảo vật quý giá thì hắn không thèm quan tâm, hắn không quan trọng 300 hay 500 vạn, hắn có thể bỏ nổi số tiền đó. Vấn đề là thứ này chỉ là một viên nham thạch, kêu hắn bỏ 300 vạn chân tệ Thánh cảnh để mua một viên nham thạch như vậy, quá phí của rồi.
Chân tệ là tiền tệ lưu thông ở Tam Tiên giới. Chân tệ không chỉ dùng làm tiền tệ mà còn được dùng ở nhiều phương diện, chẳng hạn như dùng để xây dựng căn cơ của đạo thống, dùng để khởi động uy lực của tuyệt thế đại trận.
Một viên chân tệ, là cắt chân tủy của một viên chân thạch để chế thành. Mỗi viên chân tệ phải lớn ba tấc chín chỉ. Tuy nói bất kỳ đạo thống hay bất kỳ người nào ở Tam Tiên giới đều có thể chế tiền, thế nhưng nhất định phải tuân thủ kích cỡ của mỗi viên chân tệ, nếu không thì không thể lưu thông trên thị trường.
Giá trị của một viên chân tệ được thể hiện bởi đẳng cấp của chân thạch. Chẳng hạn như chân thạch cảnh giới Chân Thánh thì chân tủy của nó chỉ có thể chế thành chân tệ. Ngươi không thể dùng chân thạch cảnh giới Chân Thánh để làm một viên chân tệ Thần cảnh.
Chân tệ có thể khảm lên tuyệt thế đại trận giống chân thạch, khởi động tuyệt thế đại trận, vả lại uy lực của chân tệ lớn hơn chân thạch. Cũng có nghĩa, dùng chân tệ khởi động tuyệt thế đại trận sẽ xa xỉ hơn dùng chân thạch.
300 vạn chân tệ Thánh cảnh cũng là một cái giá quá đắt với Bành Uy Cẩm. Tuy Bành gia trang có sản nghiệp lớn, thiếu chủ như hắn xưa nay chưa từng thiếu tiền, thế nhưng bỏ 300 vạn chân tệ Thánh Cảnh mua một viên nham thạch, tuyệt đối không đáng.
– 310 vạn!
Bành Uy Cẩm cắn răng lên giá. Hắn mặc kệ mọi thứ, đã chơi thì phải chơi lớn, hắn nuốt không trôi cục tức này. Người sống trên đời, vì tranh một hơi.
– 500 vạn.
Vương Hàm hời hợt. Chuyện nhỏ như vậy, không cần Lý Thất Dạ lên tiếng.
Bành gia trang tuy có tiền thế nhưng quá kém Vương phủ. Làm hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống, tiền riêng của Vương Hàm nhiều kinh khủng, Bành Uy Cẩm không thể so bì của cải với nàng.
– Ngươi…
Bị Vương Hàm nâng giá 500 vạn, Bành Uy Cẩm không tiếp nổi. Dù sao 500 vạn cũng là con số rất lớn với hắn.
– 1000 vạn!
Vương Hàm mặc kệ hắn, hét thêm gấp đôi. Nàng có thể bỏ nổi số tiền này. Nàng là hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống, nàng cũng không nuốt trôi cục tức này.
Giá 1000 vạn vừa ra, Bành Uy Cẩm giận run người. Chuyện này giống như đánh một cái tát thật mạnh lên mặt hắn, không chừa thang cho hắn leo xuống.
Nếu như 300 vạn hắn có thể chịu đựng, 500 vạn hắn có thể liều mạng thì 1000 vạn hắn không cách nào đỡ nổi. Giá này tuyệt đối là một con số cực lớn. Đừng nói xài 1000 vạn chân tệ Thánh cảnh mua một viên nham thạch, cho dù dùng 1000 vạn mua một món bảo vật có cùng giá trị thì hắn cũng không lấy được nhiều tiền như thế.
Nhất thời, vẻ mặt của Bành Uy Cẩm cực kì khó coi, nhìn Vương Hàm giận dữ. Nếu như bị Lý Thất Dạ vẽ mặt cũng được đi, dù sao hắn đang nhằm vào Lý Thất Dạ. Bây giờ hay rồi, bị một kẻ hầu vẽ mặt, chuyện này vô cùng nhục nhã.
– Một con tiện tỳ mà thôi mà dám ăn nói ngông cuồng! Nơi này không có chuyện của ngươi.
Cuối cùng, Bành Uy Cẩm lạnh mặt, không giữ phong độ nữa, mắng thẳng mặt Vương Hàm.
Bành Uy Cẩm vừa nói xong, không chỉ Vương Hàm khó coi mà ngay cả Dương Thăng Bình cũng biến sắc. Vương Hàm là hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống, bất kể ra sao thì bây giờ nàng cũng đại biểu cho quyền uy của Cuồng Đình đạo thống. Bành Uy Cẩm mắng nàng “tiện tỳ”, đây là chuyện lớn thủng trời.
Bất kể tương lai ai nắm giữ đại quyền thì ít nhất lúc này Vương Hàm cũng đại biểu cho Cuồng Đình đạo thống chính thống. Trong Cuồng Đình đạo thống, không ai dám mắng Vương Hàm là tiện tỳ, cho dù vị lão tổ nào đó muốn cướp quyền thì cũng không thể mắng như vậy. Bởi vì mắng chửi như vậy là nhục nhã Cuồng Đình đạo thống. Chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, một khi làm lớn chuyện thì là chuyện lớn thủng trời.
– Bành Uy Cẩm, ngươi tự mình ra tay hay để ta ra tay?
Dương Thăng Bình giận dữ quát lên, cầm chuôi kiếm, nhìn Bành Uy Cẩm giận dữ.
Bành Uy Cẩm vốn không hề sợ Dương Thăng Bình. Tuy thực lực của Dương Thăng Bình mạnh hơn hắn thế nhưng Bành gia trang lại mạnh hơn Đại Kiếm môn không biết bao nhiêu lần. Huống chi, chỗ dựa sau lưng của Bành gia trang chính là Thượng bộ!
– Dương Thăng Bình, ngươi thật sự coi mình là một nhân vật hay sao, chỉ là một con chó săn cao cấp một chút mà thôi!
Bành Uy Cẩm cười lạnh:
– Giết ngươi, Bành gia trang ta như giết một con sâu mà thôi.
– Khẩu khí thật lớn.
Vương Hàm mặt mày lạnh lùng, nói:
– Ngươi thật sự cho rằng Bành gia trang có thể một tay che trời ở Hoàng Đình sao?
– Phải thì thế nào?
Bành Uy Cẩm ngạo nghễ nói:
– Coi như Bành gia trang không thể một tay che trời thì muốn giết một con tiện tỳ như ngươi chẳng có gì khó.
“Đùng” một tiếng. Bành Uy Cẩm còn chưa nói hết câu thì Vương Hàm đã tát tới, chớp mắt tát bay Bành Uy Cẩm ra ngoài, tát hắn ói máu.
– Ta muốn giết ngươi.
Bị Vương Hàm tát rơi mất một vài cái răng, Bành Uy Cẩm gầm lên, mặt mày dữ tợn.
Thế nhưng hắn chưa kịp xông tới trước mặt Vương Hàm thì mình mẩy cứng đơ, bởi vì Vương Hàm giơ một tấm hoàng lệnh trước mặt hắn.
Nhìn thấy tấm hoàng lệnh này, Bành Uy Cẩm mặt mày trắng tái, bởi vì hắn biết tấm hoàng lệnh này mang ý nghĩa hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống đích thân tới.
“Đùng” Hai chân Bành Uy Cẩm bũn nhũn, sắc mặt trắng tái, ngã quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu:
– Nương nương… là… là… là tiểu nhân vô tri… tiểu nhân vô tri… mạo phạm phượng giá, xin nương nương tha mạng, xin nương nương tha mạng.