Nói xong lời cuối cùng, Trường Sinh Tiêu thị nhìn Lý Thất Dạ, lâu sau, hắn thở dài, nói nhẹ:
– Tạm biệt… vĩnh việt!
Nói xong câu nói đó thì bóng của Trường Sinh Tiêu thị từ từ biến mất, không chừa lại bất kỳ dấu vết nào, tựa như hắn chưa từng xuất hiện ở thế giới này.
“Vù” viên nham thạch thoạt nhìn như viên gạch này lật ra từng tờ một, như thể nó không phải nham thạch mà là một quyển sách cổ vậy.
Sau đó “Bùng” một tiếng, chỉ thấy trang sách tuôn trào vô số phù văn. Nhiều phù văn cổ xưa như vậy, người ta còn không nhìn rõ nữa thì huống chi là nhìn thấu ảo diệu.
Chỉ nghe “leng keng”, những phù văn này đan lại với nhau, đan dệt thành từng pháp tắc nhỏ xíu, mỗi một pháp tắc đều lập lòe ánh sáng thâm thúy, dường như mỗi một pháp tắc đều chứa dựng dấu vết năm tháng vô hạn, ghi chép quá nhiều bí mật mà người ngoài không thể nhòm ngó.
Nhìn những pháp tắc xuất hiện, Lý Thất Dạ không khỏi thở dài. Hắn giơ tay hút những pháp tắc này. Những pháp tắc này giống như một dòng nước ấm, lặng lẽ chảy xuôi.
Cuối cùng, dưới sự bảo vệ của Thái Sơ nguyên mệnh, Lý Thất Dạ luyện hóa những pháp tắc này, từng sợi pháp tắc hòa tan vào biển ý thức của hắn. Cuối cùng “bùng” một tiếng, trong não của Lý Thất Dạ chừa ra một góc, một phần ký ức bị điểm sáng.
Đây là ký ức của Trường Sinh Tiêu thị ở Tiên Ma động. Phần ký ức này mênh mông như biển, không hề thua kém lão đầu dưới vách núi Khô Thạch viện.
Phần ký ức mênh mông như biển này tựa như một quyền sách cổ, chứa dựng rất nhiều thứ, ghi chép vô số dấu vết.
Cũng như Trường Sinh Tiêu thị đã nói, đây là di sản hắn để lại. Thế nhưng nó không phải không đáng giá như Trường Sinh Tiêu thị đã nói, trên thực tế nó cực kỳ quý giá, phần ký ức này có thể coi là bảo vật vô giá.
Hồi trước, khi còn ở Tiên Ma động thì Lý Thất Dạ biết được rất nhiều bí mật từ Trường Sinh Tiêu thị, chúng nó đều là những thứ mà người ngoài không hề biết.
Bây giờ có được phần ký ức này, những bí mật đó trở nên đầy đủ hơn, rất nhiều kẽ hở được lắp đầy, nhất là chuyện ở Tam Tiên giới càng trở nên rõ ràng.
Dù sao năm đó Trường Sinh Tiêu thị cũng từng tới Tam Tiên giới, cũng từng lưu lại đạo thống ở nơi này.
Mấy ngày sau đó, Lý Thất Dạ không rời khỏi cửa. Hắn đang tiêu hóa ký ức Trường Sinh Tiêu thị để lại. Trong ký ức của ông ta có rất nhiều bí mật, đương nhiên người ngoài không xem hiểu những bí mật này, chỉ có nhân vật như Lý Thất Dạ mới hiểu được ảo diệu ẩn giấu đằng sau những bí mật này.
Dù sao Lý Thất Dạ không chỉ sống vô số năm, quan trọng hơn trên thế gian này còn ai hiểu Trường Sinh Tiêu thị hơn Lý Thất Dạ chứ?
Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng ở mép giường, quan sát thân thể nhập định, toàn thân như pho tượng, không hề nhúc nhích. Dường như lúc này hắn đang vượt qua tuyên cổ.
Cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ thì thình lình mở mắt, dường như bị thứ gì đó kinh động, lập tức đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
– Công tử —
Nhìn thấy Lý Thất Dạ thình lình ra ngoài, Chu Tư Tĩnh vui vẻ, vội vàng gọi.
Mấy hôm nay Lý Thất Dạ không bước chân ra khỏi cửa, Chu Tư Tĩnh lo lắng hắn có chuyện. Bây giờ thấy Lý Thất Dạ bình yên vô sự, trái tim căng thẳng của nàng coi như thả lỏng.
Lý Thất Dạ không nhiều lời, trực tiếp dặn dò Dương Thăng Bình:
– Chuẩn bị xe, xuất cung!
Dương Thăng Bình không dám nhiều lời, đi chuẩn bị xe ngay lập tức. Dương Thăng Bình không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, thế nhưng hắn không dám hỏi nhiều. Hắn tranh thủ kiếm xe ngựa trong thời gian nhanh nhất, tự mình đánh xe đưa Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không nhiều lời, kêu Dương Thăng Bình rời khỏi hoàng cung. Dương Thăng Bình nghe theo chỉ dẫn của Lý Thất Dạ, một đường lao nhanh, cuối cùng dừng lại ở một ngọn núi phía tây Hoàng Đình.
Đây là một ngọn núi xanh ươm tươi tốt. Trên ngọn núi này mọc rất nhiều cổ thụ, thế nhưng không biết vì lý do gì mà cây cối sinh trưởng ở ngọn núi này lại khác với những nơi khác. Cây cối ở đây đều mang màu hồng nhạt, đã vậy nguyên ngọn núi thoạt nhìn giống như bị phủ một lớp sơn đỏ.
Nhất là khi có gió thổi tới, lá cây khắp núi không ngừng đung đưa, từ xa nhìn lại giống như từng tầng sóng máu, tầng tầng đua nhau trổi dậy.
Sau khi Lý Thất Dạ xuống xe thì quan sát ngọn núi này, dường như có thể nhìn thấu cả ngọn núi.
Dương Thăng Bình nhìn ngọn núi, vừa bất ngờ vừa giật mình, thì thào rằng:
– Không ngờ lại là chỗ này.
Chu Tư Tĩnh nhìn ngọn núi này, có một cảm giác khó nói bằng lời, nói nhẹ:
– Ngọn núi này… ngọn núi này thật kỳ lạ, hình như có ai đó đang gào thét.
– Người đâu ra mà gào thét.
Dương Thăng Bình lắc đầu cười, nói rằng:
– Chắc ngươi nghe thấy tiếng lá cây đấy. Lá cây ở ngọn núi này hơi khác biệt, khi gió đung đưa thì nhìn giống như biển máu. Vì vậy chắc ngươi nghe nhầm tiếng lá cây thành tiếng gào thét.
– Chắc là vậy.
Nghe Dương Thăng Bình nói vậy, Chu Tư Tĩnh nghiêng đầu suy nghĩ, nói.
– Không.
Lúc này, Lý Thất Dạ đang nhìn chằm chằm ngọn núi lên tiếng:
– Là nàng nghe thấy âm thanh mà ngươi không nghe thấy. Không phải do Chu Tư Tĩnh mạnh hơn ngươi mà vì nàng xuất thân Mặc Chú tộc, nàng có thiên phú mà các ngươi không có. Thường thường vì vậy nên Mặc Chú tộc mới bị người ta coi là điềm xấu. Trên thực tế, nàng nói đúng.
– Thật sự có tiếng gào thét?
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình không khỏi giật mình. Hắn không chỉ giật mình vì tiếng gào thét mà còn giật mình vì thiên phú của Mặc Chú tộc.
Dương Thăng Bình biết Mặc Chú tộc thường bị người ta coi là điềm xấu là bởi vì đồn rằng Mặc Chú tộc xuất hiện ở đâu thì ở đó có điềm xấu, cho nên mới bị mọi người coi là điềm xấu. Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói vậy, dường như lại là một câu chuyện khác.
Chu Tư Tĩnh giật mình, nàng không biết mình còn có thiên phú như vậy. Dù sao Mặc Chú tộc rất ít người, hơn nữa phân tán khắp Tam Tiên giới. Trước đây nàng còn tưởng rằng chỉ là ảo giác của mình, không ngờ Lý Thất Dạ lại bảo nó là thiên phú.
Khi Chu Tư Tĩnh cùng Dương Thăng Bình giật mình thì Lý Thất Dạ đã leo núi. Hắn leo lên núi từng bước một, Chu Tư Tĩnh cùng Dương Thăng Bình đuổi theo.
Khi leo tới sườn núi thì Lý Thất Dạ dừng trước một tấm bia đá cực lớn. Trên tấm bia đá này không có văn tự, hơn nữa tòa bia đá này đã được dựng lâu lắm rồi.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ bia đá này, đôi mắt hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả.
– Ngay dưới lòng đất này. Tiếng gào thét dường như truyền ra từ nơi này.
Khi Lý Thất Dạ quan sát nơi này, Chu Tư Tĩnh nói khẽ.
– Chỗ này… chỗ này đúng là có một truyền thuyết như thế.
Chu Tư Tĩnh nói vậy khiến Dương Thăng Bình giựt mí mắt, cảm thấy sợ hãi, nói rằng:
– Truyền thuyết là thật.
– Nơi này là gì?
Nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thăng Bình, Chu Tư Tĩnh tò mò.
Dương Thăng Bình cười khổ, nói rằng:
– Ngọn núi này tên à Khí Cốt Sơn, trong núi này mai táng một lão tổ tông vô cùng lợi hại của Cuồng Đình đạo thống chúng ta.