Khi cự long xé vụn toàn bộ đệ tử Bành gia trang thì biến mất. Chỉ thấy Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng đó, thịt vụn nhớp nháp dưới chân hắn, máu tươi chảy xuôi dưới chân hắn. Hắn đi chậm, hệt như một đóa hoa sen mọc giữa thịt thối máu đen, khiến người ta có cảm giác tuyệt vời không gì đẹp bằng. Hắn tựa như đi ra từ tu la địa ngục, thế nhưng lại rất bình thản, rất tự nhiên, khiến người ta không rét mà run.
– Cuồng Long Bạo.
Khi nhìn thấy cự long xé nát mọi thứ, bất luận lão tổ môn phái hay thế gia đều thất thanh kêu lên.
– Người này tuyệt đối là đệ tử chính thống bồi dưỡng trọng điểm.
Lúc này, những lão tổ này nghĩ ngay tới Vương phủ. Cuồng Long Bao cao hơn Cuồng Bá Kình một cấp, là một trong những môn công pháp bá đạo nhất mà Cuồng Tổ để lại. Ở Cuồng Đình đạo thống, môn phái thế gia có công pháp này rất ít, cỡ như Thượng bộ Trần gia, Vương phủ Vương gia mới có.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện môn công pháp này. Như Cuồng Bá Kình, không ít đệ tử trong môn phái thế gia đều có thể tu luyện. Nhưng Cuồng Long Bạo thì lại khác, chỉ có đệ tử địa vị cao, thiên phú cao thì mới có thể tu luyện.
Theo các môn phái thế gia, người có thể tu luyện Cuồng Long Bạo tuyệt đối là đệ tử Vương phủ bồi dưỡng trọng điểm, thậm chí là người tiếp nhận vị trí hoàng đế!
Mùi máu tanh đầy ắp lổ mũi mọi người. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn ngàn đệ tử Bành gia trang bị tiêu diệt, nơi đóng quân chỉ còn sót lại một mình Bành Sở Quân. Toàn bộ nơi đóng quân đầm đìa máu me, hệt như hóa thành địa ngục tu la.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người hai chân bũn nhũn, thậm chí có người ói mửa, ói luôn cả mật.
– Ngươi…
Bành Sở Quân mặt mày tái nhợt, hai chân bùn nhũn. Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ đi về hướng mình, hắn không khỏi lui ra sau mấy bước, cảm giác hoảng sợ tràn khắp ruột gan.
Nhưng đâu chỉ có Bành Sở Quân cảm thấy hoảng sợ mà còn rất nhiều người run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Thất Dạ.
– Ngươi… ngươi… ngươi quá tàn nhẫn!
Lúc này, Bành Sở Quân quát lạnh, đứng vững thân thể. Hắn không thể lùi nữa, chỉ có thể liều chết một phen!
– Tàn nhẫn…
Lý Thất Dạ nói ôn nhu:
– Như vầy mà cũng là tàn nhẫn sao? Cầm đao kiếm sống thì phải có giác ngộ bị người khác giết chết. Lão già như ngươi mà lại nói ra câu nói như thế, không cảm thấy ấu trĩ hả? Lại nói, nếu như ta không tàn nhẫn thì làm sao có thể được gọi là “đệ nhất hung nhân” chứ? Giết chóc kiểu này, đối với ta chỉ là đồ khai vị buổi sáng, không đáng nhắc tới.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, thân thể Bành Sở Quân run rẩy.
– Đệ nhất hung nhân…
Có người ghi nhớ danh hiệu của Lý Thất Dạ. Thế nhưng bọn họ chưa từng nghe qua danh hiệu này!
– Đồ khai vị, không đáng nhắc tới.
Có người nhìn hoàn cảnh trước mắt, nổi hết da gà da vịt. Chớp mắt tiêu diệt hơn ngàn đệ tử Bành gia trang chỉ là đồ khai vị buổi sáng. Nếu như là món chính thì phải kinh khủng cỡ nào, sợ rằng sẽ là biển máu ngập trời. Cảnh tượng đó, bọn họ không dám tưởng tượng.
Lúc này, Bành Sở Quân có hơi hối hận. Hắn đánh giá thấp thực lực của Lý Thất Dạ, không ngờ mấy ngàn cường binh tráng mã của Bành gia trang lại không chống đỡ nổi một đòn của Lý Thất Dạ.
– Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận. Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Nhìn thấy Bành Sở Quân hối hận, Lý Thất Dạ cười cợt, nói rằng:
– Đời người chỉ có một lần lựa chọn, một khi bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội quay đầu lại! Đi nhầm một bước, mất trắng tất cả!
“Keng”
Trong chớp nhoáng, Bành Sở Quân cầm một cây cự kiếm. Cự kiếm này tuôn trào xích diễm cuồn cuộn, khi xích diễm tuôn trào, dù cách mười trường thì cũng cảm nhận được sóng nhiệt cực kỳ nóng.
“Đùng” một tiếng. Trong nháy mắt, chỉ thấy cự kiếm tuôn trào vô tận ánh sáng, hệt như một vị Chân Thần phục sinh.
– Chân Thần chi kiếm!
Nhìn thấy cự kiếm cuồn cuộn xích diễm, có cường giả thế hệ trước nhận ra lai lịch của cự kiếm, nói chậm:
– Đây là Chân Thần chi kiếm do người sáng lập Bành gia trang để lại, là chân khí của một vị Chân Thần tầng ba!
Lúc này, Chân Thần chi kiếm tuôn trào uy thế Chân Thần cuồn cuộn không dứt, áp lực của Chân Thần đè nén mọi người không thở nổi. Khi Bành Sở Quân truyền hết thảy chân khí của mình vào Chân Thần chi kiếm thì chẳng khác gì thức tỉnh ý chí thủy tổ Chân Thần của bọn họ, chẳng khác gì ý chí của Chân Thần giá lâm.
– Ta liều chết với ngươi!
Trong nháy mắt, Bành Sở Quân hét lên điên loạn. Lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể chiến đấu tới cùng, giữa hắn với Lý Thất Dạ có một người phải chết!
“Keng” Một kiếm chém xuống, tựa như ngân hà trút xuống. Chiêu kiếm này tựa như xuất từ tay của Chân Thần. Khi chiêu kiếm này chém xuống, có thể chém đại địa thành hai khúc, vô cùng sắc bén dữ tợn, không gì đỡ nổi.
Trong chớp mắt đó, chỉ thấy Lý Thất Dạ xòe tay. “Đùng” một tiếng, trong tích tắc, mưa to gió lớn, bầu trời thình lình nổi bão, cơn bão tựa như có thể hủy diệt toàn bộ thế giới. Bão táp vô cùng vô tận ập xuống, sấm rền vang khắp thế gian. Chỉ nghe “đùng đùng đùng”, toàn bộ đại địa như bị cơn lốc phá tan thành từng mảnh.
“Leng keng” Bên trong cơn lốc của một thanh kiếm chống trời. Khi thanh kiếm chống trời này giáng lâm, nó dường như trở thành người đại diện cho bão táp, nắm giữ tất cả sức mạnh hủy diệt của bão táp.
– Phong Bạo Cuồng Kiếm!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Thánh viện lão tổ cũng biến sắc, trầm giọng nói.
Người nhận biết chiêu kiếm này đều biến sắc, bởi vì “Phong Bạo Cuồng Kiếm” là một môn công pháp mang tính chất đại biểu của Cuồng Đình đạo thống. Hào quang của nó ở Cuồng Đình đạo thống là không gì sánh bằng, có người gọi “Phong Bạo Cuồng Kiếm” là một trong Tam Đại Kiếm của Cuồng Đình đạo thống.
Hơn nữa ở Cuồng Đình đạo thống, cho dù có môn phái thế gia có môn kiếm pháp này thì cũng chỉ có nhân vật cấp bậc lão tổ mới tu luyện. Đây là công pháp mạnh mẽ nhất Cuồng Đình đạo thống, cụng đại diện cho quyền uy của Cuồng Đình đạo thống!
Bây giờ “Phong Bạo Cuồng Kiếm” xuất hiện trong tay Lý Thất Dạ, chuyện này không khiến lão tổ Thánh viện, Thượng bộ, Sở doanh biến sắc mới là lạ!
“Ầm” một tiếng. Phong Bạo Cuồng Kiếm chống đỡ chiêu kiếm Chân Thần của Bành Sở Quân. Dù cho chiêu kiếm Chân Thần của Bành Sở Quân cực kỳ hung mãnh, thế nhưng cũng không thể địch lại Phong Bạo Cuồng Kiếm bá đạo vô thượng. Chỉ thấy Chân Thần chi kiếm của Bành Sở Quân bị đánh bay, Bành Sở Quân nổ văng ra ngoài, máu tươi phun mạnh.
Chỉ nghe “răng rắc”, trước lực xung kích kinh khủng, Bành Sở Quân gãy rất nhiều xương. Đồng thời lưỡi kiếm Phong Bạo Cuồng Kiếm lướt qua thân thể của Bành Sở Quân, chớp mắt máu me đầm đìa, vết kiếm khắp thân thể. Vết kiếm cực sâu, lộ ra xương trắng ơn ởn, thậm chí còn có lưỡi kiếm đâm thủng thân thể hắn.
Chỉ nghe “ầm”. Bành Sở Quân té xuống đất, lâu sau mới đứng dậy. Có thể nói, hắn còn sống đã là một kỳ tích.
– Đáng tiếc, ngươi chọc người không nên chọc.
Lý Thất Dạ nói bình thản. Hắn từng bước tới gần Bành Sở Quân, nói chậm:
– Hôm nay ngươi nhất định phải chết!