Trong sơn cốc có rất nhiều người, trong đó có một thiếu niên mang theo một đám người chiếm cứ phần lớn sơn cốc.
Thiếu niên này khí thế khinh người, mặc một thân cẩm y, hắn đang chỉ huy đệ hò hét với đám người khác.
– Mọi người không được tiến vào trong, đứng bên ngoài cho ta, Xích Diên Thảo trong này sẽ là của Vạn Thọ Quốc chúng ta.
Nghe tên thiếu niên nói làm rất nhiều người bất mãn, không ít người nhìn chằm chằm thiếu niên này, có người bất mãn kháng nghị nói ra:
– Ngươi quá phận rồi, hỏa nguyên chi địa không thuộc về các ngươi, trong chúng ta cũng có không ít đệ tử thuộc về Trường Sinh cốc đạo thống, dựa vào cái gì Vạn Thọ Quốc các ngươi khinh người quá đáng.
– Chỉ bằng ba chữ ’ Vạn Thọ Quốc ’.
Thiếu niên này thập phần ngạo khí, khí thế khinh người, hắn không quan tâm đám người ngoài tức giận, nói:
– Chỉ bằng vào Vạn Thọ Quốc là đạo thống mạnh nhất còn chưa đủ sao? Ngô Luyện ta cũng không phải không lưu chỗ trống cho các ngươi…
– Các ngươi xem, bên kia không phải địa bàn lưu cho các ngươi sao?
Nói xong hắn chỉ vào nơi hẻo lánh trong cốc, ở đó có một ít cọng cỏ nhỏ, nơi này có rất ít Xích Diên Thảo, hơn nữa còn là một đám rất thưa thớt.
– Xích Diên Thảo thưa thớt như vậy, Đông Hỏa Trùng căn bản không kết ổ tại đó.
Có người bất mãn lên tiếng.
– Hắc, không có Đông Hỏa Trùng kết ổ, đó là chuyện của các ngươi, liên quan gì tới ta?
Thiếu niên Ngô Luyện nói rất khinh người.
– Đi, đi, đi, đều đi qua một bên, đừng trở ngại chúng ta.
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người rất phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì, Vạn Thọ Quốc chính là đạo thông mạnh nhất Vạn Đạo giới, thực lực mạnh, danh tiếng lớn, thậm chí áp đảo Trường Sinh cốc.
Hơn nữa thiếu niên trước mắt xuất thân Ngô gia Vạn Thọ Quốc, có thể nói là hoàng thân quốc thích, xuất thân tôn quý, không bao nhiêu người nguyện ý chọc hắn.
– Không phải người của chúng ta đều đuổi ra ngoài đi, không chịu rời đi thì giết.
Ngô Luyện hùng hổ, hai mắt lộ ra hung quang, uy hiếp những tu sĩ khác lui ra ngoài.
– Nghe Thiếu chủ của chúng ta nói không đấy, đều lui ra ngoài cho ta.
Vào lúc này đệ tử bên cạnh Ngô Luyện đều đuổi tu sĩ khác ra ngoài.
Tu sĩ khác không có cách nào, đành phải liên tục lui ra xa, bọn họ tìm Đông Hỏa Trùng, không phải dốc sức liều mạng ở đây, không cần vì Đông Hỏa Trùng mà kết thù với Vạn Thọ Quốc, càng không cần vì Đông Hỏa Trùng mất đi tánh mạng của mình.
– Ngươi tai điếc sao? Không nghe thiếu chủ của chúng ta nói sao? Lập tức cút ra ngoài tuyến này cho ta.
Lúc này vẫn còn một thanh niên đứng đó, đám đệ tử Ngô Luyện xua đuổi hắn ra ngoài
Thanh niên này mặc áo xám, thập phần mộc mạc, vừa nhìn đã biết xuất thân từ tiểu môn phái, lúc này bị đệ tử Ngô đẩy đi, hắn đỏ mặt cúi đầu xuống.
– Ngô, Ngô thiếu chủ, ta, Tống gia ta cũng là người Vạn Thọ Quốc, ta, ta cũng là đệ tử Vạn Thọ Quốc.
Thanh niên đỏ mặt vất vả mới nói xong câu này, hắn nói chuyện có chút cà lăm, nhìn sơ qua đã biết người không thiện nói năng.
– Ngươi sao?
Ngô Luyện nói:
– Ngươi chính là Tống gia Tống Vũ Hạo suy tàn đó hả?
– Đúng, đúng, đúng, ta chính là Tống Vũ Hạo, ta, ta, tổ tiên Tống gia đã từng lập không ít công lao cho Vạn Thọ Quốc.
Thanh niên Tống Vũ Hạo gật đầu, hắn còn tưởng rằng Ngô Luyện sẽ niệm tình xưa.
– Đó là chuyện xưa rồi.
Ngô Luyện khinh thường nói:
– Không phải tùy tiện một a miêu a cẩu gì cũng có thể đại biểu Vạn Thọ Quốc, Tống gia các ngươi cũng chỉ có mấy người, có tư cách gì xưng là người Vạn Thọ Quốc, đi qua một bên.
Nghe Ngô Luyện khinh bỉ như thế, Tống Vũ Hạo đỏ mặt không nói nên lời.
– Thiếu chủ của ta nói có nghe hay không, đi ra ngoài.
Thấy Tống Vũ Hạo không đi, đệ tử Ngô gia đuổi người.
Tống Vũ Hạo nói với Ngô Luyện.
– Ngô thiếu chủ, ta, ta, mẫu thân của ta bệnh nặng nằm trên giường, cần Đông Hỏa Trùng cứu mạng, ngươi, ngươi, ngươi cho ta lưu lại nơi này đi, cho, cho ta một cơ hội, ta, ta chỉ cần mấy con Đông Hỏa Trùng mà thôi, còn lại lưu cho thiếu chủ.
– Liên quan gì tới ta?
Ngô Luyện lạnh lùng nói:
– Mau cút, nếu không chém đầu của ngươi.
Lúc này Tống Vũ Hạo đỏ mặt, gấp đến độ sắp khóc, hắn không biết làm gì, cứ đứng ở đó.
– Đi ra ngoài, đi ra ngoài, mau đi ra.
Nhìn thấy Tống Vũ Hạo đứng đó không đi, đệ tử Ngô đẩy Tống Vũ Hạo ra ngoài.
Nhìn thấy Ngô Luyện bá đạo như vậy, không ít người phẫn nộ nhìn Ngô Luyện, nhưng Ngô luyện lại hoàn toàn không sao cả.
– Ta, ta, ta, ta chỉ muốn mấy con, mấy con Đông Hỏa Trùng để cứu mạng mẫu thân.
Tống Vũ Hạo gấp tới mức chảy nơớc mắt.
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là không gặp chuyện thương tâm, lúc này Tống Vũ Hạo đã khóc vì mẫu thân hắn bệnh tình nguy kịch, cực cần mấy con Đông Hỏa Trùng cứu mạng.
Không ít tu sĩ ở đây đồng tình với Tống Vũ Hạo nhưng không có ai nguyện ý vì hắn đắc tội Vạn Thọ Quốc, đắc tội Ngô gia.
– Không vội, muốn Đông Hỏa Trùng cũng không phải việc khó gì.
Thời điểm Tống Vũ Hạo đang khóc lóc thì có giọng nói bình thản vang lên.
Tống Vũ Hạo nhìn qua, một thanh niên tướng mạo bình thường đang đứng bên cạnh an ủi hắn.
– Có thể, có thể, nhưng mà hỏa nguyên chi địa chỉ có nơi này có Xích Diên Thảo, Đông Hỏa Trùng chỉ xuất hiện ở đây.
Tuy Tống Vũ Hạo rất cảm kích thanh niên an ủi mình, nhưng mẫu thân hắn cần Đông Hỏa Trùng cứu mạng, nội tâm hắn nóng như lửa đốt.
Đương nhiên an ủi Tống Vũ Hạo chính là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ điểm một chỉ, chỉ vào Xích Diên Thảo ven đường, nói:
– Nơi này không phải Xích Diên Thảo sao?
– Đúng thế, chỉ có một chút Xích Diên Thảo này Đông Hỏa Trùng không tới.
Tống Vũ Hạo bất đắc dĩ nói.
– Ai nói?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Mọi sự đều có như nhau, thế gian có quá nhiều việc ngoài ý muốn, lát nữa ngươi đào ở đây là được.
Nói xong hắn kéo Tống Vũ Hạo rời đi, tùy tiện dùng chân đá Xích Diên Thảo dưới đất.
– Không thể nào.
Thấy Lý Thất Dạ kéo Tống Vũ Hạo tới chỗ đám Xích Diên Thảo thưa thớt kia, có người lắc đầu nói ra:
– Đông Hỏa Trùng ưa thích Xích Diên Thảo, thời điểm làm ổ dưới Xích Diên Thảo sẽ thôn phệ tinh hoa, chỉ có mấy cây Xích Diên Thảo như vậy không thể thu hút Đông Hỏa Trùng.
Những người khác cho rằng Lý Thất Dạ đang an ủi Tống Vũ Hạo mà thôi.
– Ta, ta, ta mua vài con của Ngô thiếu chủ cũng được.
Lúc này Tống Vũ Hạo cũng biết không có khả năng, lòng nóng như lửa đốt, nếu như Ngô Luyện bán mấy con Đông Hỏa Trùng cho hắn, hắn đập nồi bán sắt cũng được.
Vì cứu mạng mẫu thân, hắn không tiếc bất cứ giá nào, bất luận như thế nào hắn không thể trơ mắt nhìn.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Ta nói có thì có, chờ một chút đào là được, đám người bên kia không đào được con Đông Hỏa Trùng nào đâu.
– Khẩu khí thật là lớn.
Thời điểm Ngô Luyện nghe Lý Thất Dạ nói thế thì cười lạnh:
– Nếu chỉ có vài cây Xích Diên Thảo ở đó mà hấp dẫn Đông Hỏa Trùng, đó mới gọi là có quỷ.