Lý Thất Dạ chẳng muốn để ý tới Ngô Luyện, hắn lấy gốc cây già ra, đây chính là gốc cây già dưới Thiếu Nha Sơn. Sau khi nó bị Lý Thất Dạ gọi ra, bộ dáng không cam tâm tình nguyện, Lý Thất Dạ chỉ cười cười gõ gõ nó.
Gốc cây già không có cách nào, đành phải ngồi xổm đâm gốc cây vào đám Xích Diên Thảo này.
– Yên tâm đi, chờ một lát đốt Xích Diên Thảo này, ngươi đào nơi này, Đông Hỏa Trùng đều quy ngươi, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ bình thản nói với Tống Vũ Hạo.
– Nằm mơ!
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Ngô Luyện khinh thường nói:
– Nếu như ngươi có thể đào Đông Hỏa Trùng ở đó, ta sẽ ăn sạch bùn ở đây.
Vừa nghe Ngô Luyện trả lời, Lý Thất Dạ lập tươi cười nói với Ngô Luyện:
– Ngươi nói thật chứ?
– Ta nói thì thế nào?
Ngô Luyện ngạo nghễ, khinh thường nói:
– Chỉ có mấy cây Xích Diên Thảo, căn bản không hấp dẫn Đông Hỏa Trùng, cho dù là một con Đông Hỏa Trùng, ta sẽ ăn sạch bùn đất ở đây. Nếu như có con Đông Hỏa Trùng nào, hai người các ngươi đều ăn sạch bùn đất ở đây cho ta.
– Tốt, không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ tươi cười.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người nhìn nhau, rất nhiều người đều cảm thấy Lý Thất Dạ nói quá vẹn toàn, lỡ không có Đông Hỏa Trùng thì sao?
Tống Vũ Hạo không biết làm thế nào, hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt, thời điểm tỉnh tỉnh hiểu hiểu đã bị Lý Thất Dạ đặt lên làm tiền đặt cược.
Vào lúc đó tất cả mọi người nhìn qua Xích Diên Thảo xanh tươi, có người nhìn một chút liền nói:
– Sắp đến thời gian đốt Xích Diên Thảo rồi.
Tiếng “Bồng” vang lên, thời điểm này Xích Diên Thảo bốc khói, khói bay tận trời.
Nhìn khói cuồn cuộn bay lên cao giống như cỏ khô đang cháy, thế lửa lan tràn ra chung quanh.
Xích Diên Thảo bốc cháy không gì có thể ngăn cản được.
Nhìn Xích Diên Thảo đang bốc cháy hừng hực, tất cả mọi người ngừng thở, rất nhiều người cũng biết lúc Xích Diên Thảo cháy là lúc Đông Hỏa Trùng xuất hiện, đó là thời điểm thu hoạch, đáng tiếc không có quan hệ tới bọn họ.
Xích Diên Thảo thường cháy sau một thời gian, tất cả Xích Diên Thảo đều cháy, khi tất cả Xích Diên Thảo thiêu đốt thì Đông Hỏa Trùng sẽ bò lên mặt đất cắn nuốt sạch tinh hoa của Xích Diên Thảo, dùng lớn mạnh chính mình, vào lúc đó là thời điểm bắc Đông Hỏa Trùng.
– Có lẽ đang bò ra đấy!
Mọi người nhìn mặt đất và lẩm bẩm.
– Đào!
Thấy Xích Diên Thảo đã cháy không còn, Ngô Luyện lập tức hét lớn phân phó đệ tử Ngô gia.
Đệ tử Ngô gia lập tức động thủ, bọn họ đào ba thước đất tìm Đông Hỏa Trùng.
– Như thế nào, các ngươi không bắt đầu đào sao?
Thời điểm ra lệnh đào đất, Ngô Luyện quay đầu cười lạnh nhìn hai người Lý Thất Dạ.
– Không vội, các ngươi trước.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Hừ.
Ngô Luyện cười cười, lạnh lùng nói:
– Cho các ngươi kéo dài thời gian cũng không làm được gì, các ngươi nên gặm sạch bùn đất đi.
– Là ai gặm bùn còn chưa rõ đâu.
Lý Thất Dạ cười nói.
Thấy Lý Thất Dạ đối chọi gay gắt, sắc mặt Ngô Luyện hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn.
Tống Vũ Hạo đứng bên cạnh sợ hãi, lập tức kéo kéo tay áo Lý Thất Dạ, ý bảo Lý Thất Dạ không nên xung đột với Ngô Luyện.
– Đào, đào nhanh một chút, bổn thiểu chủ chờ xem bọn chúng gặm bùn đấy.
Ngô Luyện thấy Lý Thất Dạ không lùi bước, lập tức quát lớn.
Cát, cát, cát…
Từng âm thanh đào đất vang lên, đệ tử Ngô gia đang đào bùn đất, lúc này bọn họ đã đào ba thước đất nhưng không thấy bóng dáng Đông Hỏa Trùng.
– Thiếu chủ, không nhìn thấy Đông Hỏa Trùng.
Lúc này có đệ tử báo cáo.
Nghe nói câu này sắc mặt Ngô Luyện biến hóa, hắn quát:
– Điều này sao có thể, nhất định là các ngươi đào không đủ sâu, tiếp tục đào, cho dù xốc cả bùn đất này lên cũng phải tìm được Đông Hỏa Trùng cho ta.
Đệ tử Ngô gia không có cách nào, đành phải dốc sức liều mạn đào đất, bọn họ đào càng sâu càng không có bóng dáng Đông Hỏa Trùng.
– Vô lý!
Nhìn thấy đệ tử Ngô gia đã đào ba thước đất nhưng không thấy bóng dáng Đông Hỏa Trùng, rất nhiều tu sĩ bên cạnh cảm thấy kỳ quái.
Có tu sĩ lẩm bẩm:
– Theo đạo lý đào ba thước đất sẽ gặp Đông Hỏa Trùng, hiện tại đào sâu như thế không gặp Đông Hỏa Trùng, một đầu Đông Hỏa Trùng cũng không có, khó tin quá.
Lúc này Ngô Luyện lật tung khu đất lên, khi tất cả Xích Diên Thảo đều bốc cháy, Ngô Luyện đào ba thước đất không gặp một con Đông Hỏa, chuyện này quá khó tin.
– Đào, tiếp tục đào, quản chi đào ba ngàn thước cũng phải đào Đông Hỏa Trùng ra cho ta.
Lúc này sắc mặt Ngô Luyện khó nhìn.
– Hiện tại tới phiên chúng ta đào thôi.
Đám người Ngô Luyện không đào ra con Đông Hỏa Trùng, Lý Thất Dạ cũng nhàn nhã nói.
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, tất cả mọi người không phải rất tin tưởng Lý Thất Dạ có thể đào ra con Đông Hỏa Trùng nào, đám người Ngô Luyện đào sâu như vậy không gặp Đông Hỏa Trùng, đám người Lý Thất Dạ đang ở khu vực hẻo lánh và ít Xích Diên Thảo, cho dù chỉ đốt mấy cây Xích Diên Thảo cũng không có khả năng dẫn Đông Hỏa Trùng ra ngoài, Đông Hỏa Trùng không có khả năng buông tha mặt cỏ có mấy trăm trượng Xích Diên Thảo để sống ở khu vực hẹp như vậy.
Ngô Luyện hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
– Bên ta có mấy trăm trượng Xích Diên Thảo không tìm ra một con Đông Hỏa Trùng, các ngươi chỉ có mấy cây Xích Diên Thảo không thể hấp dẫn Đông Hỏa Trùng, đừng cố lộng huyền hư nữa. Hiện tại gặm bùn còn kịp, chờ chúng ta đào ra một con Đông Hỏa Trùng, cho dù chỉ một con cũng thắng các ngươi.
– Không nên nói quá vẹn toàn.
Lý Thất Dạ bất vi sở động, cười nói:
– Chờ móc ra rồi nói, xem ai là người cười đến cuối cùng.
Hắn gỗ gỗ gốc cây già.
Gốc cây già ngồi xổm xuống, nó là tiên dược độc nhất vô nhị trên đời, hôm nay dùng nó ở nơi này là đại tài tiểu dụng, bởi vì Lý Thất Dạ ra lệnh cho nên mới làm việc mà thôi.
– Đào đi!
Sau khi gốc cây già làm xong mọi việc, Lý Thất Dạ thu hồi gốc cây già và phân phó Tống Vũ Hạo.
– Ta, ta, chúng ta đào sao?
Tống Vũ Hạo không có lực lượng, hắn hoàn toàn không có lòng tin, bởi vì đám người Ngô Luyện đào mấy trăm trượng Xích Diên Thảo không tìm ra một con Đông Hỏa Trùng, nơi nhỏ như bọn họ không có khả năng hấp dẫn Đông Hỏa Trùng.
– Ta bảo đào thì đào đi!
Lý Thất Dạ ra lệnh.
Lúc này Tống Vũ Hạo đã không có lựa chọn khác, đành phải cầm lấy cái xẻng kiên trì đào, hắn cảm thấy mình phải gặm bùn rồi, hắn cảm thấy quá oan uổng, nhưng lúc này hắn không có khả năng lật kèo.
– Không biết tự lượng sức mình.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ và Tống vũ chưa từ bỏ ý đồ đào Đông Hỏa Trùng, Ngô Luyện hừ lạnh, nói:
– Đợi ta đào ra một con Đông Hỏa Trùng, nhất định sẽ cho các ngươi gặm không chừa khối đất nào.
Nói đến đây trong mắt hắn mang theo sát cơ.
Trong Trường Sinh cốc đạo thống này cũng có kẻ dám gây khó dễ với Vạn Thọ Quốc, thật không thể tha thứ được.
Lúc Tống Vũ Hạo đào đất, không đào bao lâu đã nhìn thấy phía dưới có ánh lửa bộc phát giống như ẩn chứa bảo tàng.