– Chỉ bằng đám gà đất chó kiểng các ngươi sao?
Lý Thất Dạ lười nhìn, hắn cười nói.
Không ít người âm thầm lắc đầu, Lý Thất Dạ nói lời này quá không sáng suốt, chẳng phải cho Ngô Luyện nắm lấy cơ hội sao, hắn vốn đứng trên ưu thế, hiện tại lâm vào cảnh nguy hiểm.
– Tốt lắm, bằng lời này của ngươi đã đáng chết vạn lần!
Ngô Luyện không buông tha cơ hội này, lập tức quát lớn:
– Lên cho ta, tốt nhất bắt sống hắn, bổn thiếu gia muốn hắn sống không bằng chết, ta sẽ cho hắn biết vũ nhục Vạn Thọ Quốc sẽ có kết cục gì.
Ngô Luyện ra lệnh một tiếng, đám đệ tử Ngô ném xẻng xuống và vây quanh Lý Thất Dạ, đao kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt bắn ra hung quang.
– Tiểu tử, nhận lấy cái chết.
Lúc này các đệ tử Ngô gia hét lớn một tiếng, đao kiếm chém lên người Lý Thất Dạ, bọn họ muốn tiết oán khí lên người Lý Thất Dạ, cũng muốn phanh thây đối thủ.
Lý Thất Dạ nhìn cũng không nhìn, hắn vung tay lên, những đệ tử Ngô gia này không tiếp được một chiêu đã bay ra ngoài.
– Chỉ bằng đám gà đất chó kiểng các ngươi cũng dám hung hăng trước mặt ta?
Lý Thất Dạ đi về phía Ngô Luyện.
– Tiểu tử, nhận lấy cái chết!
Thấy Lý Thất Dạ đi tới, Ngô Luyện kinh ngạc, hét lớn một tiếng, hắn vận dụng một đỉnh lô, trong đỉnh lô có hỏa diễm bất diệt chảy ra ngoài, muốn thiêu chết Lý Thất Dạ ngay lập tức.
Đối mặt với hỏa diễm trước mặt, Lý Thất Dạ không thèm nhìn, hắn tiện tay vung một cái, hỏa diễm đều dập tắt không còn lại gì.
Nhìn thấy tình hình không ổn, Ngô Luyện biết rõ chính mình gặp cao thủ, biết đá trúng thiết bản cho nên quay người bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa định trốn đã bị Lý Thất Dạ xách cổ như gà.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ dễ dàng bắt Ngô Luyện như vậy, người nơi này nhìn nhau, bọn họ không ngờ Lý Thất Dạ có thực lực như thế, bình thường nhìn Lý Thất Dạ không giống cao thủ gì đó, người nào nhìn cũng có cảm giác hắn là một tiểu bối mà thôi, nhưng hiện tại hắn dễ dàng bắt Ngô Luyện, thực lực vô cùng bất phàm, dù sao Ngô Luyện là thiếu chủ Ngô gia, tính cách uong ngạnh cuồng vọng ngu xuẩn nhưng vẫn có vài phần thực lực.
– Nếu không gặm sạch bùn đất nơi này thì đừng hòng đi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Ngươi, ngươi, tiểu tử, ngươi, ngươi dám động tới sợi lông bổn thiếu chủ, Ngô gia tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, Vạn Thọ Quốc nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Lúc này Ngô Luyện không thể động đậy, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức lên tiếng hăm dọa.
Nghe Ngô Luyện uy hiếp, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Vạn Thọ Quốc thì như thế nào, trong mắt ta chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi, không đáng giá nhắc tới. Đắc tội ta, cho dù ngươi là con của Chân Đế ta cũng diệt ngươi, ngoan ngoãn gặm bùn đất cho ta.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, người nơi đây hít khí lạnh, tất cả mọi người nhìn nhau, nói lời này chẳng khác gì tuyên chiến với Vạn Thọ Quốc.
Ở trước nhiều người bảo Vạn Thọ Quốc là gà đất chó kiểng, không đáng giá nhắc tới, lời này chỉ cần lọt vào tai đại nhân vật Vạn Thọ đã đủ gây họa sát thân.
Lý Thất Dạ túm tóc Ngô Luyện và khóa toàn thân hắn lại, thân thể Ngô Luyện cứng ngắc, miệng há to, Lý Thất Dạ kéo thân thể Ngô Luyện xoay một vòng.
Đầu Ngô Luyện hướng xuống, chân hướng lên, miệng há to khép mở liên tục, Lý Thất Dạ kéo hắn chạy một vòng trên mặt đất, hàm răng hắn như máy cày xới một đống đất lên.
Đương nhiên hàm răng Ngô Luyện không cứng như máy cày, cho nên khi Lý Thất Dạ kéo qua lại vài vòng răng cửa của hắn gãy mất, máu tươi đầm đìa, trong miệng đầy bùn đất và máu tươi.
– Làm nam nhân nói chuyện phải giữ lời, ngươi không ăn xong đừng hòng đi.
Lý Thất Dạ buông Ngô Luyện, ra, sau đó lại bốc một đống đất nhét vào miệng Ngô Luyện.
Từng nắm đất bị Lý Thất Dạ nhét vào miệng Ngô Luyện, nhét không xuống Lý Thất Dạ dùng sức áp, nhét tới mức hai mắt Ngô Luyện trắng dã không thở nổi.
Cuối cùng nhồi vào miệng Ngô Luyện một đống đất, Lý Thất Dạ dừng tay, hắn vỗ vỗ hai tay và nói:
– Bỏ đi, xem ngươi cũng không ăn hết đống đất này, hôm nay tạm tha ngươi mạng chó của ngươi, tiếp theo dám chọc ta, ta lột da ngươi.
Lúc này miệng Ngô Luyện bị nhét đầy bùn đất, hắn chỉ có thể mở to mắt và không thể nói chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn người chung quanh ngây ngốc, tất cả mọi người cảm thấy thanh niên trước mặt thật khí phách, đây không thể nói là khí phách, phải nói là hung nhân, nhét bùn đất vào miệng Ngô Luyện trước mặt người trong thiên hạ, điều này còn làm Ngô Luyện khó chịu hơn chết.
– Được rồi, trò hay chấm dứt, giải tán!
Lý Thất Dạ vỗ vỗ hai tay, hắn xoay người rời đi.
Vào lúc nà Tống Vũ Hạo phục hồi tinh thần lại, hắn hỏi Lý Thất DẠ.
– Ân công, xin hỏi cao tính đại danh của ngươi!
Hắn nhận ân đức lớn của Lý Thất Dạ, thậm chí không biết Lý Thất Dạ là thần thánh phương nào.
– Việc nhỏ mà thôi, không cần phải nói.
Lý Thất Dạ phiêu nhiên rời đi, Tống Vũ Hạo muốn đuổi theo nhưng không kịp.
Tống Vũ Hạo đứng đó, qua một hồi lâu hắn mới khôi phục tinh thần và rời đi, mẫu thân hắn vẫn chờ Đông Hỏa Trùng kéo dài tánh mạng, hắn phỉa quay về.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi một lúc, Ngô Luyện mới khôi phục tri giác, vào lúc đó đệ tử chung quanh móc bùn đất trong miệng Ngô Luyện.
– Bao cỏ, bao cỏ, một đám bao cỏ!
Ngô Luyện tức giận phát điên, hắn bạt tai từng tên đệ tử ở đây, nộ khí trùng thiên, trút oán khí lên người của đám đệ tử.
– Tiểu súc sanh, ta thề không lưỡng lập với ngươi, ta tuyệt đối sẽ làm ngươi sống không bằng chết.
Cuối cùng Ngô Luyện rống to về phía Lý Thất Dạ biến mất, lúc này hắn vô cùng tức giận, ánh mắt mang theo oán độc, hắn hận không thể bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người nhìn nhau, lúc này Lý Thất Dạ đã kết thù với Ngô Luyện, Vạn Thọ Quốc.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, hắn đi về phía trước, hắn tiếp tục đi sâu vào trong hỏa nguyên chi địa, thế lửa trong hỏa nguyên chi địa càng ngày càng mạnh, hỏa diễm nóng tới mức người thường không chịu nổi.
Cũng chính bởi vì như thế cho nên người ở đây càng ít, bởi vì xâm nhập càng sâu thế lửa càng mạnh, quản chi cường giả cũng bị đốt thành tro, tiến vào khu vực sâu hơn, cho dù Chân Thần cũng bị đốt thành tro bụi.
Đi vào sâu bên trong, Lý Thất Dạ cầm trong tay một vật, đây chính là Lượng Thiên Xích hắn tìm được trong Hoàng Kim Miếu.
Lượng Thiên Xích chính là chí bảo trong Hoàng Kim Miếu, nó là bảo vật nghịch thiên của kỷ nguyên trước, có lai lịch kinh thiên.
Lượng Thiên Xích, tuy nó không chủ công phạt nhưng có công hiệu thần diệu, nó lượng thiên, lượng địa, lượng thế, lượng muôn đời, lượng thiên cơ…
Lúc này Lượng Thiên Xích trong tay Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang sáng ngời, Lý Thất Dạ đi theo hướng hào quang đang chỉ dẫn.
Lượng Thiên Xích có tác dụng đúng như Lý Thất Dạ suy nghĩ, Lý Thất Dạ suy diễn ảo diệu trong đó.
Lúc này Lý Thất Dạ muốn đi tới nơi chí bảo hỏa nguyên chi địa ẩn thân, cho nên lúc này Lượng Thiên Xích đi theo hướng của Lý Thất Dạ.