– Với ta, dưới ánh mặt trời không có gì mới mẻ cả. Thế gian không có tường không lọt gió, chỉ cần kiến thức đủ uyên bác thì có thể loại suy, nhìn một đốm chấm có thể tưởng tượng ra một con báo. Đây cũng là một loại thôi diễn.
Vũ Băng Ngưng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không tin Lý Thất Dạ từng đọc bí mật của Chu Tương võ đình, bởi vì nơi Chu Tương võ đình giấu tráp đựng bí mật không cho phép người ngoài đi vào.
Khi Vũ Băng Ngưng kinh ngạc, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Nếu như ngày khác ta tới Chu Tương võ đình các ngươi, chắc chắn cũng có thể điều khiển Chu Tương võ đình các ngươi.
– Khoác lác.
Vũ Băng Ngưng không tin, nói ngay:
– Nếu ngươi là lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì tu luyện là tâm pháp của Cuồng Đình đạo thống, là tâm kinh của Cuồng Tồ, làm sao có thể điều khiển Chu Tương võ đình? Hừ, lẽ nào ngươi muốn đoạt quyền? Lẽ nào ngươi muốn cưu chiếm tổ sẻ sao? Nếu như ngươi dám cưu chiếm tổ sẻ, ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với ngươi!
Nói tới đây, Vũ Băng Ngưng hung hăng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt có ba phần giận dỗi, bảy phần buồn phiền.
Cũng không trách Vũ Băng Ngưng không tin Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ không phải là đệ tử Chu Tương võ đình, chưa từng tu luyện công pháp Chu Tương võ đình thì làm sao hắn có thể điều khiển Chu Tương võ đình. Chỉ riêng hắn xuất thân Cuồng Đình đạo thống thôi thì đã không thể điều khiển Chu Tương võ đình bọn họ rồi.
– Ai nói ta tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống?
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, vỗ tay cười lớn.
– Chẳng phải ngươi là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống hay sao?
Vũ Băng Ngưng nhìn Lý Thất Dạ, có phần ngạc nhiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chẳng lẽ lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì nhất định phải tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống hay sao? Đó chỉ là một thân phận mà thôi.
– Có khi nào ngươi là hàng giả.
Vũ Băng Ngưng hoài nghi. Nói thật, nếu như không phải Lý Thất Dạ có thể khống chế đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, nàng thật sự hoài nghi Lý Thất Dạ là hàng giả. Lý Thất Dạ luôn khiến người ta cảm thấy hắn không hợp với thế giới này. Hắn không chỉ không phải là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống mà thậm chí còn không phải là người của thế giới này.
– Thật một trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Vũ Tổ của Chu Tương võ đình các ngươi tuy được ca tụng võ đạo vô địch thế nhưng các ngươi có mấy ai biết cội nguồn võ đạo của Chu Tương võ đình các ngươi chứ? Hoặc nói là cội nguồn võ đạo của Vũ Tổ. Chẳng hạn như Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình các ngươi.
– Vũ Tổ Mười Hai Thức!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng chấn động, ánh mắt sáng bừng.
Vũ Tổ Mười Hai Thức là tuyệt học cao nhất của Chu Tương võ đình, “Vũ Tổ Mười Hai Thức” thậm chí còn được xem là công pháp mạnh nhất của Vũ Tổ.
Vũ Tổ Mười Hai Thức không chỉ là pháp thuật thảo phạt mà đồng thời còn là tâm pháp, tương truyền nó đại diện cho thành tựu tối cao của Vũ Tổ.
Tương truyền, Vũ Tổ truyền thụ Vũ Tổ Mười Hai Thức cho mười hai người đệ tử, mỗi người một thức. Cũng chính vì vậy, mười hai người đệ tử này sau này được hậu nhân của Chu Tương võ đình gọi là “mười hai tổ”.
Thế nhưng sau này bởi vì nhiều nguyên nhân, Vũ Tổ Mười Hai Thức mất mác rất nhiều, cuối cùng chỉ còn thừa lại năm thức.
Cũng chính vì vậy, ở Vạn Thống giới từng có người cho rằng, nếu như Chu Tương võ đình có thể tìm về “Vũ Tổ Mười Hai Thức” thì nói không chừng Chu Tương võ đình có thể trở thành đạo thống mạnh nhất Vạn Thống giới, thậm chí có thể chèn ép Dương Minh Giáo.
– Ngươi tu ba thức, chỉ tiếc không phát huy được uy lực của nó. Chờ ngươi trở thành Chân Đế thì mới có thể liền mạch ba thức này.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Vũ Băng Ngưng đang giật mình, cười cợt.
– Người… sao ngươi biết được?
Vũ Băng Ngưng giật mình, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông.
Vũ Tổ Mười Hai Thức… Chu Tương võ đình chỉ còn sót lại năm thức, trong năm thức này chỉ có ba thức liền mạch với nhau, hai thức khác không thể liền mạch. Vì vậy cho dù có tư cách tu luyện năm thức thì hoặc là tu luyện một thức không thể liền mạch, hoặc là tu luyện ba thức có thể liền mạch.
Tuy ba thức này có uy lực vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng cũng bởi vì uy lực của nó quá mạnh mẽ nên cũng cần công lực mạnh mẽ chèo chống.
Bởi vì Vũ Tổ Mười Hai Thức chỉ còn lại năm thức tàn khuyết nên cho dù bọn họ tu luyện thành công thì cũng có thiếu hụt.
Chẳng hạn như Vũ Băng Ngưng hiện tại tu luyện ba thức liền mạch là nhờ vào thiên phú cùng nghị lực mạnh mẽ. Thế nhưng khi thật sự thi triển thì công lực bây giờ của nàng không thể nào sử dụng ba thức liên tục được, công lực của nàng không đủ chèo chống, vì vậy chỉ có thể sử dụng một thức.
Cũng chính vì vậy, ngày đó ở Cuồng Đình đạo thống đánh lén Lý Thất Dạ, nàng thậm chí còn chẳng có cơ hội triển khai ba thức này, trong nháy mắt đã bị Lý Thất Dạ bắt giữ.
– Vừa nhìn biết ngay.
Lý Thất Dạ cười cợt, nói rằng:
– Thế nhưng, bất luận thiên phú hay đạo tâm của ngươi đều vẫn còn có thể mài giữa, ngươi có thể kiên trì tu luyện ba thức này, trùng tu là chuyện không thành vấn đề. Tương lai sẽ có cơ hội luyện thành Vũ Tổ Mười Hai Thức.
– Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì?
Vũ Băng Ngưng nhúc nhích con ngươi, lập tức nhận ra ẩn ý trong câu nói của Lý Thất Dạ.
– Tương lai, có rất nhiều khả năng.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Vũ Băng Ngưng lập tức nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông, nói rằng:
– Ngươi biết “Vũ Tổ Mười Hai Thức”? Không đúng, chẳng lẽ ngươi có “Vũ Tổ Mười Hai Thức” của Cuồng Đình đạo thống chúng ta?
Vũ Băng Ngưng đọc ra một chút huyền cơ từ câu nói của Lý Thất Dạ, thế nhưng nàng cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra. Lý Thất Dạ là tổ tiên của Cuồng Đình đạo thống, làm sao có thể có được Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình được chứ. Ngay cả Chu Tương võ đình cũng thất truyền, Lý Thất Dạ là người ngoài, làm sao có thể có được.
Thế nhưng Vũ Băng Ngưng vẫn nghe ra một chút huyền cơ từ lời nói của Lý Thất Dạ. Dường như Lý Thất Dạ thật sự có Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình.
– Sau này ngươi sẽ biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười, xoa mái tóc mềm mại của nàng.
– Nói mau —
Vũ Băng Ngưng hung dữ nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này nàng không thèm quan tâm tới hình tượng nữ võ thần cao lãnh nữa, cũng không quan tâm hình tượng thục nữ nữa mà, nàng tóm lấy Lý Thất Dạ, ngắt một cái thật mạnh, dáng vẻ đầy hung dữ, nói rằng:
– Nếu ngươi không nói thì ta sẽ ngắt rớt miếng thịt này của ngươi.
Mặc dù dáng dấp lúc này của Vũ Băng Ngưng rất hung dữ. Thế nhưng khi nàng buông xuống cảm giác rụt rè, sau khi không còn cao lãnh nữa, dáng dấp lúc này của nàng rất là đáng yêu.