Nữ đạo sĩ chắp tay thành chữ thập, nói rằng:
– Bần đạo Trường Sinh chân nhân, thơ viết sở ngôn thị cực, ngươi với ta thật sự có duyên, nếu không có duyên thì sẽ không thể gặp gỡ giữa biển người mênh mông.
Trường Sinh chân nhân… nếu như có người thứ ba nghe được đạo hiệu này thì nhất định sẽ sợ hãi giật mình. Trường Sinh chân nhân chính là cốc chủ Trường Sinh Cốc, cũng là người cầm quyền hiện nay của đạo thống Trường Sinh Cốc.
Thử nghĩ mà xem, người cầm quyền một đạo thống, cao thượng biết mấy. Hơn nữa Trường Sinh chân nhân còn là một trong hai đại chân nhân hiện nay ở Vạn Thống giới.
Phải biết, người cầm quyền đạo thống Trường Sinh Cốc không phải người mà hoàng đế Cuồng Đình đạo thống có thể so sánh, dù sao thì Cuồng Đình đạo thống cũng đã suy sụp.
Trường Sinh chân nhân là người cầm quyền Cuồng Đình đạo thống, là một trong hai đại chân nhân của Vạn Thống giới. Nàng nổi danh ngang với giáo chủ Dương Minh Giáo Dương Minh tán nhân. Đạo hạnh của nàng sâu không lường được, không một ai biết cụ thể đạo hạnh của nàng ra sao.
Trường Sinh chân nhân ở Vạn Thống giới rất được tôn trọng. Nếu như để người khác biết chuyện này thì nhất định sẽ giật bắn người.
Thế nhưng Trường Sinh chân nhân không trách móc, vẫn rộng rãi như cũ, khôi hài tự tại. Không thể không thừa nhận, lòng dạ của Trường Sinh chân nhân, thế nhân không thể so sánh.
– Duyên phận này đúng là quá khéo.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói:
– Ta đang tính đi đầu quân Trường Sinh Cốc các ngươi, không ngờ lại gặp đạo trưởng ở ngay đây. Duyên phận như thế này, đúng là được định sẵn trong cõi u minh. Duyên phận tốt như vậy, đạo trưởng có muốn tay trong tay đi chung đường với ta không.
– Có duyên thì chắc chắn có cơ hội.
Trường Sinh chân nhân mỉm cười. Phong thái khi cười của nàng quá đẹp, khiến người ta ngắm mãi không chán. Cái chớp mắt ấy, sâu sắc không sao nói ra lời.
Trường Sinh chân nhân nói chậm:
– Chờ ta hiểu hết sự đời thì đồng hành với thí chủ cũng không muộn.
– Nói như vậy, đạo trưởng không muốn đi chung đường với ta đến Trường Sinh Cốc?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Như vậy là vì chuyện gì đáng để cao nhân như đạo trưởng xuống núi vào trần vậy?
– Chỉ là chuyện tầm thường trên cõi đời, chỉ là công danh lợi lộc, chỉ là phiền não mà thôi.
Trường Sinh chân nhân nói chậm:
– Người đường xa, đứng nhìn từ xa. Người nóng lòng, thường dễ xao động. Dõi nhìn hồng trần cảm thấy có xao động, vì vậy bần đạo ra ngoài một lần.
– Cần ta đi chung với đạo trưởng không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Con người của ta trước nay rất thích đi theo cổ vũ náo nhiệt, nhất là với những người có duyên như đạo trưởng thì càng tình nguyện phụng bồi.
– Điều mà thí chủ mong muốn không phải là hồng trần. Điều mà thí chủ nhìn xa, chính là bầu tròi trong vắt trên đỉnh đầu chúng ta. Việc tầm thường ở thế gian làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của thí chủ chứ. Việc vặt vãnh dường này, một mình bần đạo làm là được.
Trường Sinh chân nhân cười tủm tỉm.
– Thế thôi, ta không miễn cưỡng.
Lý Thất Dạ nửa nghiêm túc, nửa đùa giỡn, nói rằng:
– Nếu như đạo trưởng cần ta thì cứ việc dặn dò, ta hết sức vui lòng giúp đạo trưởng chống đỡ đại thế.
– Bần đạo xin nhận, cảm kích khôn cùng.
Trường Sinh chân nhân mỉm cười, nói chậm:
– Sao thí chủ không vào Trường Sinh Cốc chợp mắt trước, vui đùa với đệ tử trong cốc, ngày khác chờ ta trở lại, sẽ luận bàn đại đạo với thí chủ được không?
– Vào Trường Sinh cốc các ngươi ư.
Lý Thất Dạ cười cợt, nhìn Trường Sinh chân nhân, nói chậm:
– Không biết đạo trưởng sẽ cho ta danh phận gì? Có phải nên cho ta danh phận đạo lữ hay không?
– Thí chủ nói quá sớm.
Trường Sinh chân nhân không hề tức giận, cười nói:
– Vị trí đệ tử thủ tịch của Trường Sinh Cốc, không biết thí chủ có hứng thú không? Đương nhiên thí chủ cũng có thể trải nghiệm trước, nếu như thấy không thích thì ngày khác quyết định cũng không muộn.
Nếu như có ai đó nghe được thì chắc chắn sẽ bị lời nói của Trường Sinh chân nhân dọa hốc mồm. Đệ tử thủ tịch Trường Sinh Cốc là một vị trí quyền cao chức trọng, người ngồi lên vị trí này, tương lai chắc chắn có thể tiếp quản quyền hành của đạo thống Trường Sinh Cốc, có thể nói là một vị trí tay cầm quyền to.
Vị trí như vậy, ở bất kỳ đạo thống nào, cho dù là đệ tử ở trong đạo thống, cũng phải trải qua nhiều lần bàn bạc thì mới có thể quyết định được.
Bây giờ Trường Sinh chân nhân lại dứt khoát đưa vị trí này cho một người ngoài. Một khi người ngoài biết chuyện thì nhất định sẽ sợ giật mình.
Thế nhưng lúc này Trường Sinh chân nhân rất điềm tĩnh, rất tùy ý, nhẹ như mây gió. Dường như nàng không phải đưa ra một vị trí quan trọng mà chỉ là một vị trí bình thường mà thôi.
– Đệ tử thủ tịch ư.
Lý Thất Dạ vuốt cằm, cười nói:
– Nói vậy, tình yêu thầy trò đúng là mê người, khiến ta ngứa ngáy trong lòng.
– Nói như vậy, thí chủ đồng ý sao?
Trường Sinh chân nhân cười nói.
– Thì đã sao chứ? Thế tục chỉ là mây bây, có chuyện thú vị như vậy, làm sao ta có thể bỏ qua.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đệ tử thủ tịch thì đệ tử thủ tịch. Để ta tham quan phong cảnh kiều diễm của Trường Sinh Cốc các ngươi.
Trường Sinh chân nhân lấy ra một phần công hàm, đưa cho Lý Thất Dạ, nói rằng:
– Cầm công hàm này đi vào Trường Sinh Cốc, tự nhiên sẽ có người tiếp đãi ngươi. Nếu chờ được ta trở lại thì mọi chuyện đều có thể bàn bạc.
– Tốt lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi. Nói như vậy, ta trái ôm phải ấp cũng không thành vấn đề nhỉ.
– Chỉ cần ngươi có bản lãnh đó thì không gì không thể.
Trường Sinh chân nhân mỉm cười.
Cuộc nói chuyện của bọn họ quá mức kinh thế hãi tục.
– Có thể trường sinh không?
Lý Thất Dạ mỉm cười, hai mắt lập tức sáng long lanh, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Trường Sinh chân nhân. Trong nháy mắt này, đôi mắt của Lý Thất Dạ khiến người khác sợ điếng hồn.
Trường Sinh chân nhân đón nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, nhìn thẳng ánh mắt cực kỳ thâm thúy của Lý Thất Dạ. Cuối cùng, nàng chắp tay thành chữ thập, nói rằng:
– Vô lượng thiên tôn, thế gian nào có trường sinh, chỉ là chấp nhất của người đời mà thôi.
– Thật sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu như không có trường sinh thì lấy đâu ra Trường Sinh Cốc. Mưu đồ của Dược Tiên năm xưa, không chỉ có mỗi Trường Sinh Đan mà thôi.
– Trường sinh còn mờ mịt, chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Trường Sinh chân nhân mỉm cười, nói rằng:
– Cũng giống như ngươi, ngươi có dám khẳng định có trường sinh?
– Với tiêu chuẩn của ta thì thế gian rất khó có trường sinh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thế nhưng Trường Sinh Cốc các ngươi… không đúng, Trường Sinh Cốc chúng ta lại có một thứ, cốc chủ đừng giấu ta. Sau này nói không chừng ta với cốc chủ sẽ thành đạo lữ, cốc chủ, ngươi cho rằng chúng ta có nên thẳng thắn với nhau không?
– Nói như vậy, ngươi cũng tới vì trường sinh.
Trường Sinh chân nhân không khỏi kinh hãi, nói rằng.
– Ta chỉ tới đây vì duyên phận, giống như cốc chủ gặp ta vậy, tất cả đều là duyên phận.