– Tiết lộ với ngươi thông tin này.
Khi Lý Thất Dạ đứng dậy đi gặp thân vương Vạn Thọ quốc thì Phạm Diệu Chân gọi lại.
– Mấy ngày nữa chính là đại hội Dược Lư, là ngày Trường Sinh đạo thống tế bái tổ tiên, trước nay luôn là do Trường Sinh cốc chúng ta chủ trì.
Phạm Diệu Chân nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ.
– Như vậy thì lại càng trùng hợp.
Lý Thất Dạ lập tức mỉm cười, nói rằng:
– Trước ngày tế bái tổ tiên thì cốc chủ bị người khác đánh trọng thương, mà ngay lúc này thì Vạn Thọ quốc tới cửa đầu hôn, đúng là quá khéo.
– Vì vậy, nên làm như thế nào, trong lòng ngươi chắc biết rồi.
Phạm Diệu Chân nhìn Lý Thất Dạ, nói.
– Nếu như ta làm cứng thì sao?
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:
– Phải biết, xưa nay ta chưa từng chịu thua bao giờ. Mặc kệ kẻ địch là ai, hoặc là nằm trên mặt đất quỳ liếm, hoặc là trở thành xương khô dưới chân ta. Nha đầu, kéo ta tham gia chuyện này, ngươi cân nhắc kỹ chưa.
– Ngươi muốn hoãn binh, hay muốn khai chiến?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân cười hằng hặc, nói rằng:
– Nếu như các ngươi muốn hoãn binh, tranh thủ thời gian cho Trường Sinh cốc thở thì ngươi không nên lôi ta vào chuyện này. Con người của ta, một khi nhúng đã nhúng tay rồi thì nhất định sẽ làm cứng tới cùng.
Trong nhất thời, Phạm Diệu Chân trầm mặc không nói câu nào. Một lát sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn thẳng vào hai mắt của Lý Thất Dạ, đón nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của Lý Thất Dạ, đồng thời cũng để Lý Thất Dạ nhìn thấu nội tâm của mình.
– Ta tin ngươi.
Cuối cùng, Phạm Diệu Chân trịnh trọng gật đầu, nói:
– Tuy ta không biết tại vì sao sư tôn lại chọn ngươi làm thủ tịch đệ tử, thế nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi. Hiện nay sư tôn vắng mặt, ta tin tưởng thủ tịch đệ tử ngươi. Bất luận ngươi quyết định như thế nào thì sư tỷ muội chúng ta đều ủng hộ ngươi.
– Nha đầu, nói không chừng ngươi đang chắp tay dâng Trường Sinh cốc cho ác ma đấy.
Lý Thất Dạ mỉm cười, xoa xoa vầng trán của Phạm Diệu Chân, sau đó xoay người rời đi.
Bên trong một cung điện, thân vương Vạn Thọ quốc lạnh lùng ngồi tại chỗ. Thân vương Vạn Thọ quốc là một ông lão oai vũ. Hắn tóc mây như kiếm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn là thân vương quyền thế nhất Vạn Thọ quốc hiện nay, từng vì Vạn Thọ quốc mang binh chinh chiến, lập được chiến công hiển hách.
Hôm nay hắn được hoàng đế Vạn Thọ quốc nhờ vả tới đây cầu hôn cho thiên tài Vạn Thọ quốc Hoàng Quyền Uy. Lần này cầu hôn này, hắn tới có chuẩn bị.
Thân vương Vạn Thọ quốc tới đây đã được một thời gian rất lâu thế nhưng vẫn không thể nhìn thấy trưởng lão Trường Sinh cốc, càng khỏi bàn tới lão tổ Trường Sinh cốc. Thế nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, không hề nổi nóng.
Thân vương Vạn Thọ quốc ánh mắt lạnh lẽo, hắn lẳng lặng ngồi đó, vô cùng bình tĩnh. Coi như Trường Sinh cốc cố tình lạnh nhạt hắn thì hắn cũng không quan tâm, bởi vì theo hắn thấy Trường Sinh cốc không còn kiêu ngạo được bao lâu nữa. Tương lai, Trường Sinh đạo thống chính là thiên hạ của Vạn Thọ quốc bọn họ.
Theo cái nhìn của thân vương Vạn Thọ quốc thì tương lai Vạn Thọ quốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống là một chuyện vô cùng hiển nhiên. Vạn Thọ quốc bọn họ là truyền thừa lớn nhất Trường Sinh đạo thống, có vũ lực mạnh nhất Trường Sinh đạo thống.
Có thể nói vũ lực của Vạn Thọ quốc đã vượt qua Trường Sinh đạo thống. Vì vậy trên dưới Vạn Thọ quốc, bất kể đệ tử bình thường hay là thân vương, trong lòng đều nghĩ rằng hôm nay Trường Sinh cốc đã xuống dốc, thua xa Vạn Thọ quốc bọn họ.
Cũng bởi vì vậy, tương lai Vạn Thọ quốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống là một chuyện tất nhiên. Huống chi, Trường Sinh cốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống đã đủ lâu rồi, đã tới lúc nên thay người.
Vạn Thọ thân vương ngồi trên ghế lớn, thần thái lạnh lùng. Đệ tử của hắn thì đứng khoanh tay thành hai hàng trái phải. Hơn nữa để tử của hắn còn đè sẵn chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, rất hung hăng, nét mặt không hề thân thiện.
Phải biết rằng nơi này là Trường Sinh cốc, mà Trường Sinh cốc là truyền thừa chính thống của Trường Sinh đạo thống. Trong một đạo thống, những đệ tử thuộc môn phái khác khi vào chính thống đều ngoan ngoãn rụt rè, thậm chí là cẩn thận từng li.
Thế nhưng Vạn Thọ thân vương cùng đệ tử của hắn không có nhận thức này, thậm chí còn coi rằng nơi này là hậu hoa viên của bọn họ. Nhất là hành động đè sẵn chuôi kiếm của đệ tử Vạn Thọ thân vương, dáng vẻ giống như nếu như nói chuyện không ưng thì lập tức ra tay. Thái độ này là “lai giả bất thiện”, là không coi Trường Sinh cốc ra gì.
Theo thời gian trôi dần, Trường Sinh cốc vẫn không có đại nhân vật nào xuất hiện đón chào Vạn Thọ thân vương, dường như muốn ngó lơ Vạn Thọ thân vương.
Hai mắt Vạn Thọ thân vương cười gằn, không lâu nữa thì có thể tận mắt nhìn thấy cái ngày Trường Sinh cốc kêu rên trong ngọn lửa chiến tranh, rồi hắn sẽ có ngày dương oai ở nơi này!
– Đại sư huynh đến.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một tiếng nói trầm bổng vang lên. Lý Thất Dạ đi vào, Phạm Diệu Chân đi theo bên cạnh. Ngoại trừ Phạm Diệu Chân ra thì còn có một vài đệ tử đi theo tăng thanh thế cho Lý Thất Dạ.
Sau khi đi vào đại sảnh thì Lý Thất Dạ nhìn Vạn Thọ thân vương, nói chậm:
– Ngươi tới đây có chuyện gì.
Thái độ bề trên của Lý Thất Dạ khiến đệ tử của Vạn Thọ thân vương tức giận. Phải biết rằng sư tôn của bọn họ từng quét ngang tám phương, tay cầm binh quyền, là nhân vật không hề tầm thường ở Trường Sinh đạo thống, là một vị Chân Thần tiểu cảnh.
Vạn Thọ thân vương lập tức lạnh mắt. Hắn không hề nổi giận, chỉ nói lạnh lùng:
– Ngươi là ai.
– Thân vương, đây là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc chúng ta, cũng là đại sư huynh của chúng ta.
Phạm Diệu Chân nói chậm.
– Phạm cô nương, bổn tọa tới đây là muốn gặp Trường Sinh chân nhân.
Vạn Thọ thân vương nói lạnh lùng.
– Trường Sinh chân nhân đâu phải người mà ngươi muốn gặp thì có thể gặp.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói rằng:
– Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng làm lỡ thời gian của ta.
– Ngươi…
Vạn Thọ thân vương hai mắt phát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, nói lạnh lùng:
– Việc ta muốn nói, tiểu bối vô danh như ngươi không có khả năng làm chủ!
– Thân vương, hiện nay đại sư huynh chúng ta chủ trì sự vụ. Mọi việc của Trường Sinh cốc, đại sư huynh đều có thể làm chủ.
Trong mắt người khác có lẽ Lý Thất Dạ là tiểu bối vô danh, thế nhưng còn Phạm Diệu Chân thì khác. Nàng là đại đệ tử của Trường Sinh chân nhân, là đại sư tỷ Bách Hoa cốc, ở Trường Sinh đạo thống nàng có tiếng nói không hề nhỏ.
– Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau xì.
Lý Thất Dạ thiếu kiên nhẫn xua tay, nói rằng:
– Dành ra thời gian tới đây gặp ngươi đã là vinh hạnh cho ngươi rồi, mau nói nhanh!
– Ngông cuồng!
Đệ tử của Vạn Thọ thân vương lập tức quát lớn, tay đè chuôi kiếm.
– Vả miệng.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn hắn, ra lệnh rằng.
—————