Phạm Diệu Chân các nàng là đệ tử Trường Sinh cốc, là người nắm quyền Trường Sinh đạo thống. Bọn họ đi bái kiến Phạm Diệu Chân một hồi là chuyện phải làm, cũng là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên những tu sĩ trẻ tuổi này không chỉ muốn qua lại lễ nghĩa mà càng muốn kiếm cơ hội tiếp cận Phạm Diệu Chân các nàng, hy vọng được các nàng ưu ái.
– Lần trước Mục thần y cứu ta một mạng, ta nhất định phải cám ơn nàng.
Cũng có thanh niên hai mắt tỏa sáng, hết sức hưng phấn.
– Đúng vậy, năm ngoái Mục Thần y từng cứu sư thúc của ta, đúng lúc có thể thay mặt sư thúc cảm ơn nàng, báo đáp nàng.
Nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi muốn tiếp cận các nàng, những tu sĩ trẻ tuổi còn lại cũng vội vàng nghĩ cách.
Còn phần có thật sự được sư thúc nhờ thay mặt cám ơn hay không thì không quan trọng, coi như không có thì cũng phải tự tạo cơ hội cho mình. Bây giờ Trường Sinh cốc tam mỹ nhân đều ở Dược Lư, bọn họ không tìm cơ hội tiếp cận, sau này các nàng quay về Trường Sinh cốc thì càng khó có cơ hội.
Ngay cả Trường Sinh tam kiệt Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham nghe được Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan tới thì cũng phấn chấn tinh thần, muốn tìm cơ hội tiếp cận các nàng.
Hồ Thanh Ngưu trong một lần hái thuốc gặp phải Tần Thược Dược đang hái thuốc, lập tức bị vẻ dịu dàng của Tần Thược Dược mê hoặc. Thế nhưng Tần Thược Dược chỉ cảm thấy hứng thú với dược lý, ngoài ra không còn hứng thú gì nữa.
Còn phần Trương Nham thì một lần đi theo trưởng bối tới Trường Sinh cốc, nhìn thấy Mục Nhã Lan, vừa thấy đã thương. Tiếc là Mục Nhã Lan luôn xa cách, Trương Nham từng thử theo đuổi Mục Nhã Lan, thế nhưng ăn phải canh bế môn.
Vì vậy mấy ngày hôm nay có vô số tu sĩ trẻ tuổi tới bái phỏng Phạm Diệu Chân các nàng. Đương nhiên ngoài miệng thì những người này đều nói thay mặt trưởng bối hỏi thăm Trường Sinh chân nhân, vân vân…, bọn họ đều là người say, thế nhưng không say bởi rượu.
Phạm Diệu Chân các nàng cũng phiền muộn không thôi, vì vậy không gặp bất cứ kẻ nào nữa. Bất luận đệ tử đại giáo cương quốc hay thế gia tông môn tới đây bái kiến, các nàng đều không gặp.
Tới sau khi các nàng yên ổn lại thì mới đột nhiên phát hiện một chuyện động trời, Lý Thất Dạ mất tích.
Sau khi phát hiện chuyện này, các nàng không khỏi giật mình. Các nàng hỏi người trong phân đà, nhưng không ai biết Lý Thất Dạ đi đâu, hơn nữa hắn đã đi được mấy ngày, chưa từng trở về.
Lý Thất Dạ đột nhiên mất tích hù các nàng sợ hãi. Phạm Diệu Chân lập tức cho Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan dẫn người đi tìm tung tích của Lý Thất Dạ.
Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược lập tức đi tìm tung tích của Lý Thất Dạ khắp Dược Lư. Thế nhưng chuyện này quá mẫn cảm, Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm Lý Thất Dạ, chỉ có thể ngấm ngầm tìm kiếm.
Khiến Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đau đầu hơn đó là bất luận hai nàng đi tới đâu thì luôn có một đám tu sĩ trẻ tuổi đuổi theo, các nàng nhiều lần né tránh thế nhưng cũng không thể thoát khỏi.
Khi Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược tìm kiếm Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ ở bên trong hang đá từ từ hiện hình. Lúc này, không gian rung chuyển, Lý Thất Dạ bị hòa tan từ từ xuất hiện.
Sau khi thân thể Lý Thất Dạ xuất hiện thì hắn từ từ mở hai mắt, cười nhẹ nói rằng:
– Dược Tiên đúng là một người thú vị. Người khác đều giấu ảo diệu vào đạo nguyên, còn hắn thì ngược lại, đúng là có phong cách riêng. Cũng vừa quyết định Trường Sinh cốc sẽ không quân lâm thiên hạ, vừa quyết định nơi này là đạo thống chuyên sản xuất linh dược tiên thảo.
Dược Tiên là một vị thủy tổ xuất thân từ dược sư. Rất nhiều thủy tổ đều lấy việc tu luyện làm đầu, cả đời chinh chiến thảo phạt, đột phá đại đạo. Còn cả đời của Dược Tiên đều dành phần lớn thời gian trên đan đạo, vì vậy đạo thống của hắn khác với những đạo thống khác.
Ở một mức độ nào đó, Dược Tiên quan tâm phát triển đạo thống của hắn hơn bất kỳ ai. Đối với nhiều thủy tổ, đạo thống chỉ là một loại thủ đoạn để bọn họ để lại truyền thừa mà thôi.
Mà Dược Tiên thì khác, bản thân hắn là dược sư, bất luận trồng trọt linh dược tiên thảo hay luyện chế tiên đan, đều cần một mảnh bảo địa. Vì vậy khi rèn luyện Trường Sinh đạo thống thì Dược Tiên như rèn luyện một mảnh vô thượng bảo địa.
Cho nên, nội tình vũ lực của Trường Sinh đạo thống không sánh bằng những đạo thống khác như Dương Minh giáo hay Chu Tương võ đình. Thế nhưng bàn trình độ quý giá của đạo thổ cùng thánh tụ tiên thảo được trồng trong đạo thống thì Dương Minh giáo cùng Chu Tương võ đình không thể nào sánh bằng.
Giống như ngọn núi chính ở Dược Lư, quý báu không sao tả nổi, bên trong nơi này có một vật cực kỳ quý giá.
Vật quý giá như thế này, rất nhiều thủy tổ sẽ để lại trong truyền thừa của mình, thậm chí là trong đạo nguyên của mình.
Thế nhưng Dược Tiên lại không để lại trong Trường Sinh cốc, bởi vì Dược Tiên đã để lại trong đó một vật cực kỳ nghịch thiên. Còn vật mà hắn để lại ở Dược Lư lại cần có không gian của chính mình. Có câu nói này rất hay, một núi không thể chứa hai hổ.
Lý Thất Dạ không biết đám người Mục Nhã Lan đang tìm mình. Sau khi hắn quay trở về từ không gian thứ nguyên thì không rời khỏi ngay lập tức mà vẫn ở lại bên trong hang đá.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhập định nội thị. Chỉ thấy Thái Sơ Hoa đã lụi tàn, kết thành một trái cây. Trái cây này xanh non, giống như quả táo vừa kết thành quả, vẫn chưa thể ăn.
Vẻ ngoài của trái cây này có hơi đặc biệt. Trái cây này thoạt nhìn giống như trái thông, thế nhưng lại không giống trái thông, bởi vì bên trong trái này không chứa hạt thông.
Trái cây có vẻ ngoài như trái thông này lấp lánh trong suốt, như thể bên trong trái thông này chứa đựng hằng hà giọt sương. Thế nhưng nhìn kỹ lại thì trong đó không phải hạt sương mà nhìn giống như ngôi sao hơn. Mỗi viên ngôi sao đều óng a óng ánh, giống như một viên cầu thủy tinh.
Ở bên trong những ngôi sao nhỏ xíu ấy vậy mà chứa đựng cây đất cỏ hoa, cũng có viên chứa đựng thần sơn kỳ nhạc, thậm chí có viên chứa đựng nhật nguyệt tinh thần…
Những thứ bên trong trái thông không hề chân thật, nhìn rất giả tạo, thế nhưng chúng nó thật sự tồn tại. Nếu như có người nhìn thấy cảnh này, nhất định không tin vào mắt mình.
Tùng Tháp Đạo Quả, Lý Thất Dạ đặt cho đạo quả một cái tên vô cùng đơn giản, cái tên này quá mức phổ thông.
Thế nhưng Lý Thất Dạ giải thích nó không hề tầm thường. Một hạt một thế giới, một hạt hóa vạn đạo! Một trái thông nhỏ, tạo hóa cổ kim, thông diễn vạn đạo, một hạt rơi xuống, là một đạo nguyên.
Đây là điểm đáng sợ của viên đạo quả thứ nhất của Lý Thất Dạ. Lấy ví dụ như Trường Sinh đạo thống, trước đó Lý Thất Dạ điều khiển được Kiếm Tùng là bởi vì Lý Thất Dạ được nó thừa nhận.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ để được Kiếm Tùng tổ thụ thừa nhận, không nhất định cần tới vật nghịch thiên như Trường Sinh Lão Thụ.
—————