Hoàng Quyền Uy đi tới, hắn nhìn Mục Nhã Lan vài lần, ánh mắt tham lam.
So với lần trước thì lần này Hoàng Quyền Uy thay đổi không hề nhỏ, càng có khí thế hơn, thậm chí có thể gọi là ngang ngược. Đổi cách nói khác, thở mạnh hơn, tự tin hơn, bắt đầu kiêu căng, lồng ngực ưỡn cao.
Lúc này Hoàng Quyền Uy nhìn mọi người xung quanh, nói rằng:
– Nếu như Trường Sinh chân nhân không thể đích thân tới thắp hương. Nếu như nén hương thứ nhất do đệ tử đời thứ ba thắp hương thì ta đây đề cử Hồi Xuân công tử. Hồi Xuân công tử nổi tiếng Vạn Thống Giới, là một trong tam công tử, tương lai chắc chắn vấn đỉnh Chân Đế, lại là đan đạo đệ nhất, có đủ tư cách đại biểu cho Trường Sinh đạo thống. Vì vậy, ta tiến cử hắn thắp nén nhang thứ nhất, mọi người cảm thấy như thế nào.
– Không sai, Hồi Xuân công tử mới có tư cách thắp nén nhang thứ nhất.
Có người phụ họa Hoàng Quyền Uy, nói rằng:
– Không phải ai đó đột nhiên xuất hiện là có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống thắp nén nhang thứ nhất.
– Đúng vậy, ta cũng ủng hộ Hồi Xuân công tử.
Trong nhất thời, không ít người dồn dập phụ họa.
Rất hiển nhiên, chuyện này không phải là trùng hợp, thậm chí có thể nói đây là mưu kế. Dù sao, nếu như Hồi Xuân công tử thật sự có thể thắp được nén nhang đầu tiên thì cũng coi như bước đầu thành công, thậm chí là rút cờ đoạt quyền.
Những tu sĩ thế hệ trước đều tỏ thái độ quan sát, không muốn dính líu vào chuyện này.
– Nếu như thực sự phải đề cử thì ta cũng cảm thấy Hồi Xuân công tử thắp nén nhang thứ nhất là thích hợp nhất.
Lúc này, Trương Nham mỉm cười nói rằng.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mục Nhã Lan, hắn cười khan một tiếng, nói rằng:
– Mục cô nương, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Người thắp nén nhang thứ nhất là người đại biểu cho Trường Sinh đạo thống, cần có thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Trường Sinh đạo thống chúng ta nổi tiếng hậu thế nhờ vào đan, y dược. Hồi Xuân công tử không chỉ võ đạo vô song mà còn là đan đạo vô song.
Nói thật lòng, giao tình của Trường Sinh tam kiệt cũng không tệ lắm. Huống chi vừa rồi Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu chịu thiệt thòi trong tay Lý Thất Dạ nên đương nhiên sẽ không đứng về phía Lý Thất Dạ.
– Đại sư huynh ở bốn lĩnh vực đan, dược, y, độc đều có thành tựu không ai sánh bằng, có thể đại biểu cho Trường Sinh cốc, cũng có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống.
Mục Nhã Lan mặt mày lạnh lùng, nhìn kỹ đám người Hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh ưỡn lồng ngực, nói rằng:
– Nếu đúng là như vậy thì không còn gì bằng. Ta với hắn tranh tài y thuật, nếu như ta thua thì ta sẽ là người đầu tiên tán thành hắn.
Hồ Thanh Ngưu tuy rằng lạnh lùng kiêu căng, tính tình kỳ quái, không được nhiều người ưa thích, thế nhưng hắn rất đàn ông, nói chuyện rất có khí phách.
Nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu đi đầu khiêu chiến Lý Thất Dạ, có người nói rằng:
– Không sai, nếu như đan, dược, y, độc vô song thì hãy so tài một lần, xem xem ai mạnh hơn ai.
Trương Nham gật đầu nói rằng:
– Ta cũng tán thành. Hôm nay Trường Sinh tam kiệt đều có mặt, chúng ta không biết tự lượng sức mình, xin phép thay mặt tất cả mọi người. Mỗi người trong chúng ta đều tinh thông đan, y, độc. Không biết Lý đại sư huynh có dám phân cao thấp với chúng ta hay không?
– Dựa vào đâu mà ta phải chấp nhận sự khiêu chiến của các ngươi?
Lý Thất Dạ bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
– Nếu không khiêu chiến thì làm sao có thể phục chúng, lại làm sao có tư cách thắp nén nhang thứ nhất. Ngươi có dám phân cao thấp hay không?
Hồ Thanh Ngưu ngạo nghễ, nói lạnh lùng.
– Chỉ bằng Trường Sinh cốc là đủ!
Hồ Thanh Ngưu vừa dứt lời, Tần Thược Dược ngày thường dịu dàng khoan dung cũng lên tiếng. Lúc này nàng nói chuyện rất mạnh mẽ. Trường Sinh cốc, không có ai yếu đuối cả.
Tần Thược Dược mắt lạnh nhìn Hồ Thanh Ngưu, nói lạnh lùng:
– Ngoại trừ Trường Sinh cốc thì còn có ai có tư cách thắp nén nhang đầu tiên chứ! Đại sư huynh chính là thủ tịch đệ tử, chỉ nhiêu đó là đủ, những người còn lại không đủ tư cách!
Tần Thược Dược ngày thường dịu dàng khoan dung, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt thì nàng ăn nói rất có khí thế. Làm đệ tử của Trường Sinh chân nhân, nàng không phải là người mặc cho người khác bắt nạt.
– Như vậy quá ngang ngược độc đoán rồi.
Lúc này người trẻ tuổi Ngũ Hiền Nghị ở bên cạnh độc vương Hoàng Quyền Uy cười lạnh, nói rằng:
– Người có tài là nhất, chuyện này, không phải luận bối phận.
– Ngũ Hiền Nghị, ngươi không phải là đệ tử Trường Sinh đạo thống, việc này ngươi ngậm miệng vào.
Mục Nhã Lan hàn mai ngạo tuyết không hề nể nang, lạnh giọng quát lên.
Sắc mặt của Ngũ Hiền Nghị căng thẳng, thế nhưng nghĩ tới thân phận của mình, nghĩ tới chỗ dựa của mình thì lấy lại can đảm, ưỡn lồng ngực, kiêu căng nói:
– Mục thần y, lời này của ta là vì muốn tốt cho Trường Sinh đạo thống mà thôi, là vì suy nghĩ cho tương lai của Trường Sinh đạo thống mà thôi. Nếu như Trường Sinh cốc cứ làm theo ý mình, chắc chắn sẽ sa sút.
Thanh niên tên Ngũ Hiền Nghị này vốn chỉ là một tên đệ tử của một tông môn bàng chi của Trường Sinh đạo thống. Thế nhưng sau khi sư huynh Chu Chí Khôn của hắn hiệu lực cho một người có lai lịch kinh thiên thì hắn cũng vội vàng đi theo, từ đó rời khỏi Trường Sinh đạo thống, ruồng bỏ Trường Sinh đạo thống.
Ngày trước, Ngũ Hiền Nghị chỉ là một gã đệ tử bình thường ở Trường Sinh đạo thống, bối phận thấp hơn đệ tử của Trường Sinh đạo thống không biết bao nhiêu lần, càng khỏi phải nói tới Mục Nhã Lan.
Ngày trước đứng trước mặt Mục Nhã Lan thì ngay cả can đảm nói chuyện hắn cũng không có, không dám tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Bây giờ thì khác rồi, chủ nhân của hắn lai lịch kinh thiên, Vạn Thống Giới có ai không kiêng nể ba phần? Có đạo thống nào dám không nể mặt?
Vì vậy trở về Trường Sinh đạo thống, hắn xem như áo gấm về nhà. Thậm chí khi ở Vạn Thọ quốc còn xưng huynh gọi đệ với Hoàng Quyền Uy, chuyện mà ngày trước hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Vì vậy, hôm nay đứng trước Mục Nhã Lan, thở mạnh hơn, phô trương hơn.
– Vậy sao?
Mục Nhã Lan nói lạnh lùng.
Ngũ Hiền Nghị ưỡn ngực, nói rằng:
– Không sai, Trường Sinh đạo thống là tâm huyết của liệt tổ liệt tông chúng ta, bất luận đệ tử nào của Trường Sinh đạo thống cũng đều không muốn nhìn thấy Trường Sinh đạo thống, càng không muốn Trường Sinh đạo thống sụp đổ chỉ vì Trường Sinh cốc ngang ngược độc đoán. Vì vậy, lúc này, bất luận đệ tử nào của Trường Sinh đạo thống cũng đều có tư cách giám sát, đều có tư cách can thiệp, phải để mọi người biết rằng, Trường Sinh đạo thống không phải là của cải riêng của Trường Sinh đạo thống mà là thuộc về tất cả mọi người. Nếu như Trường Sinh đạo thống cứ khư khư cố chấp, vậy thì cần có người ngăn cản, chẳng hạn như Vạn Thọ quốc, hoặc môn môn phái truyền thừa nào đó!
—————