Hơn nữa hiện tại những môn phái truyền thừa này có nhiều con tin nằm trong tay Vạn Thọ quốc đến như vậy, nếu như Lý Thất Dạ không đứng ra cứu con tin thì nói không chừng những môn phái truyền thừa này sẽ phản chiến, sẽ không còn ủng hộ Trường Sinh cốc nữa.
Thế nhưng nếu như lúc này Lý Thất Dạ khuất phục Vạn Thọ quốc để cứu sống con tin thì Trường Sinh cốc sẽ bị đả kích nặng nề.
Lúc này, bất luận Lý Thất Dạ đưa ra lựa chọn như thế nào thì cũng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhất thời, mọi người nín thở nhìn xem Lý Thất Dạ sẽ lựa chọn như thế nào. Chuyện này không chỉ liên quan tới sinh tử của bọn họ mà cũng liên quan tới lợi ích của Trường Sinh cốc.
– Xem ra ta chỉ có thể bó tay chịu trói nhỉ?
Lý Thất Dạ bật cười.
– Không sai, không chỉ ngươi mà còn có bọn họ nữa.
Hoàng đế Vạn Thọ quốc chỉ tay vào đám người Phạm Diệu Chân, quát lên rằng:
– Nếu như bất cứ ai trong các ngươi dám phản kháng thì ta sẽ giết sạch con tin, không chừa một ai!
– Không thể đầu hàng.
Mục Nhã Lan lập tức quát lớn. Nàng rất sợ Lý Thất Dạ sẽ nhận thua ngay thời điểm mấu chốt như thế này.
– Không đầu hàng thì ta trước tiên sẽ giết hết con tin, sau đó thì sẽ giết sạch toàn bộ các ngươi.
Hoàng đế Vạn Thọ quốc mặt mày dữ tợn, nói rằng.
– Há, há, há…
Lý Thất Dạ nhìn hoàng đế Vạn Thọ quốc, lắc đầu cười nói:
– Ngươi mấy tuổi rồi? Não đã phát dục hết chưa? Người từng tuổi này rồi mà còn dùng tới thủ đoạn lấy con tin ra uy hiếp, đầu óc của ngươi có vấn đề hả? Thủ đoạn thấp kém như vậy mà cũng lấy ra, Vạn Thọ quốc các ngươi là một đám não tàn hay sao? Ngay cả loại thủ đoạn không ra hồn này mà cũng lấy ra được, có thể thấy Vạn Thọ quốc các ngươi vô năng như thế nào, trí chướng như thế nào!
– Ngươi —
Hoàng đế Vạn Thọ quốc tức giận đỏ mặt, tím tái như gan heo. Hắn gào lên rằng:
– Ta đếm đến mười, nếu như ngươi không bó tay chịu trói thì ta sẽ ra lệnh giết hết kẻ phản bội.
– Một, hai, ba…
Vừa dứt lời, hoàng đế Vạn Thọ quốc lập tức đếm số, dường như không muốn cho Lý Thất Dạ có thời gian suy nghĩ.
Nhìn thấy hoàng đế Vạn Thọ quốc đếm số, những môn phái truyền thừa có trưởng bối cùng vãn bối bị bắt làm còn tin đều vội vàng nhìn Lý Thất Dạ, ai ai cũng căng thẳng tột độ.
– Không cần đếm.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, cắt ngang hoàng đế Vạn Thọ quốc, nói rằng:
– Thủ đoạn nhược trí như vậy, ta có thể cho ngươi đáp án ngay bây giờ.
– Giết —
Lý Thất Dạ vừa nói xong, sương xanh bao trùm toàn thân. Thân thể hắn như thể mọc ra dây leo, toàn thân bừng bừng sinh cơ.
“Xì, xì, xì…” Trong nháy mắt, bên trong lòng đất trên những ngọn núi đó đột nhiến toát ra từng sợi rễ già. Những sợi rễ già này giống vừa như roi thép có gai, vừa như rắn độc khạc nộc độc, lại vừa như bò cạp độc núp trong bóng tối đâm gai độc của nó lên.
Khi những sợi rễ già tựa như roi thép này đâm ra thì chỉ trong nháy mắt, nó đâm thủng tất cả áo giáp, đâm chết tất cả cường giả.
– A— a— a—
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trong nháy mắt, chỉ thấy từng sợi rễ già đâm thủng yết hầu của những binh sĩ Ngân Long quân đoàn đang áp giải con tin. Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, truyền khắp toàn bộ Dược Lư.
Máu tươi nhỏ xuống từng giọt, nhuộm đỏ thảm cỏ xanh miếc. Màu đỏ cùng màu xanh lục trộn với nhau tạo ra một màu mới vô cùng bắt mắt, vô cùng tươi đẹp.
Từng sợi rễ già vung cao, xuyên thủng yết hầu của từng tên binh sĩ Ngân Long quân đoàn, xâu chuỗi thi thể của bọn họ nhấc lên cao.
Không ai thấy rõ Lý Thất Dạ ra tay như thế nào. Chỉ trong nháy mắt hắn đã giết sạch toàn bộ binh sĩ đang áp giải con tin của Ngân Long quân đoàn.
Cảnh tượng này phát sinh quá đỗi đột nhiên, khiến cho người ta hoảng hốt không kịp đề phòng. Tất cả mọi người không ngờ rằng lại có chuyện như vậy xảy ra. Mọi người cũng không biết những sợi rễ già đâm khỏi lòng đất này là thứ gì.
– Quá yếu.
Lý Thất Dạ lười biếng ngồi tại chỗ, nói hời hợt:
– Kẻ địch cấp bậc này quá vô vị. Ta không cần đích thân ra tay thì cũng đã giết ngàn vạn người. Mau lấy ra thủ đoạn có chút trọng lượng đi, nếu không thì lần soán vị đoạt quyền này chỉ là một câu chuyện tiếu lâm mà thôi, căn bản không đỡ nổi một đòn.
– Ngươi —
Hoàng đế Vạn Thọ quốc hoàn toàn biến sắc, sợ hãi lui về sau mấy bước. Lúc này hắn không khỏi nhìn xuống dưới chân của mình. Hắn sợ rễ già bất thình lình đâm lên, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết được thứ này là gì.
“Đang, đang, đang”
Ngay lúc này có tiếng thiết giáp vang lên, tất cả cường giả của Ngân Long quân đoàn có mặt ở Dược Lư lập tức vây chặt bảo vệ hoàng đế Vạn Thọ quốc.
Lý Thất Dạ đưa hai chân để lên bàn đá, lười biếng nằm trên ngai vàng, nhàn nhã nói rằng:
– Nếu như Vạn Thọ quốc các ngươi chỉ có ngần ấy sức mạnh để đoạt quyền thì đã tới lúc ta thanh tràng rồi, đã tới lúc giết sạch các ngươi rồi.
“Ô —“
Trong nháy mắt, hoàng đế Vạn Thọ quốc lại thổi ốc biển. Tiếng kèn lệnh của hắn vang khắp toàn bộ Dược Lư.
“Ầm ầm ầm” sau khi kèn lệnh kêu hết thì từng tiếng nổ vang khiến lòng người chấn động vang lên, từng cái bóng người vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống. Những bóng người cao lớn này ngay lập tức đứng ra phía trước hoàng đế Vạn Thọ quốc, tựa như những ngọn núi cao lớn che chở trước mặt hoàng đế Vạn Thọ quốc.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy từng bộ áo giáp cao lớn đứng sừng sững ở nơi đó. Những bộ áo giáp này cao bằng ba người bình thường, thoạt nhìn giống như người sắt. Nếu như ở khe hở trên đầu giáp không có hai con mắt đang chuyển động thì còn tưởng rằng đây chính là người sắt nữa chứ.
Trên lồng ngực của những bộ áo giáp này có in tiêu ký của Ngân Long quân đoàn, thế nhưng áo giáp của bọn họ lại khác với Ngân Long quân đoàn. Áo giáp của chúng nó tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, dường như bọn họ có địa vị cao hơn cường giả Ngân Long quân đoàn rất nhiều.
Có người đếm qua, phát hiện có tổng cộng ba mươi sáu bộ giáp từ trên trời rơi xuống.
– Ba mươi sáu Long Tôn! Sức mạnh kiên cố nhất của Ngân Long quân đoàn!
Nhìn thấy ba mươi sáu bộ giáp này, có chưởng môn đại giáo rít lạnh.
– Ba mươi sáu Long Tôn! Sức mạnh có thể quét ngang toàn cảnh.
Có lão tổ thế gia hoàn toàn biến sắc.
—————