Đừng nói ở Vạn Thống Giới, ngay cả khi ở Đế Thống Giới, dựa vào thân phận là thân tín của Mộc gia thì cũng có rất nhiều đại nhân vật cho hắn ba phần tình cảm. Phải biết, Mộc gia bọn họ chính là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, ai mà dám không nể mặt mũi Mộc gia.
Ở Vạn Thống Giới, đừng nói nhân vật cỡ như trưởng lão đại giáo mà ngay cả lão tổ một đạo thống, ngay cả Chân Thần đăng thiên đều phải nể mặt mũi Phiền Quý Hưng hắn. Tuy hắn chỉ là Chân Thần bình thường, vẫn chưa đăng thiên, thế nhưng những lão tổ cấp bậc Chân Thần đăng thiên đều phải gọi hắn là Phiền đạo huynh.
Bây giờ tốt rồi, một tên vãn bối như Lý Thất Dạ mà lại dám hỗn hào như vậy, dám nói ra câu nói như thế ở trước mặt mọi người, đúng là đánh mặt của hắn.
– Ta chính là đệ tử của Mộc gia, đã cống hiến cho Mộc gia mấy ngàn năm.
Phiền Quý Hưng lạnh lùng nói rằng:
– Ta từng hầu hạ lão tổ tông của Mộc gia, từng làm thư đồng cho gia chủ…
Phiền Quý Hưng nói quá thẳng, hắn đang phô trương thân phận cao quý của hắn. Cho dù hắn chỉ là một tên đầy tớ già ở Mộc gia, thế nhưng đã hầu hạ mấy đời, tuyệt đối trung thành, vì vậy Mộc gia cũng cho hắn địa vị tôn quý.
Ở Vạn Thống Giới, bất kể ai nghe Phiền Quý Hưng nói như vậy thì cũng sẽ thấy rùng mình. Hắn không phải là người mà hạng người cáo mượn oai hùm như Chu Chí Khôn có thể so sánh. Hắn là người có địa vị cao quý ở Mộc gia, hắn là người có thể lên tiếng trước mặt gia chủ Mộc gia.
– Mộc gia là cái thá gì.
Lý Thất Dạ nói một cách lười biếng, vẫn rất thoải mái, cầm kiếm trúc, không nhanh không chậm đuổi theo Chu Chí Khôn.
Chu Chí Khôn sợ hãi, vừa chạy trốn vừa quay đầu lại nhìn Lý Thất Dạ, hận không thể cách xa tên ác ma này, cách càng xa càng tốt.
“Mộc gia là cái thá gì”. Nghe câu nói này, nét mặt của Phiền Quý Hưng cực kỳ khó coi, hai mắt phun trào lửa giận.
Mọi người hít lạnh. Cho dù rất nhiều người cảm thấy khó chịu về Mộc thiếu chủ, thế nhưng không ai dám công khai nói “Mộc gia là cái thá gì”. Đây là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, một khi Mộc gia tức giận thì sẽ là một chuyện rất kinh khủng, sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho đạo thống của mình.
– Tiểu bối, chỉ bằng lời này của ngươi, đã đủ tru di cửu tộc nhà ngươi!
Phiền Quý Hưng nói.
– Há, thật hả?
Lý Thất Dạ lười biếng nói rằng:
– Nếu như Mộc gia thức thời thì cút xa ta ra. Bằng không, dám đối địch với ta, ta sẽ tiêu diệt Mộc gia các ngươi!
– Người này… người này… người này ngông cuồng không có điểm cuối —
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm, đều nói không nên lời.
Dám nói sẽ tiêu diệt Mộc gia trước mặt người trong thiên hạ, người này đúng là điên rồi. Cho dù là Chân Đế thì cũng không dám nói sẽ tiêu diệt Mộc gia, dù sao Mộc gia cũng là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, nội tình sâu không lường được.
– Tiểu nhi vô tri, tiêu diệt Mộc gia? Chỉ bằng ngươi?
Phiền Quý Hưng cười điên cuồng, nói:
– Tiểu bối, ngươi chết chắc rồi, hơn nữa Mộc gia chắc chắn sẽ tru cửu tộc nhà ngươi.
– Lời này… ta nghe chán rồi.
Lý Thất Dạ cười cợt, ngoáy lỗ tai của mình, nhàn nhã nói rằng:
– Trước đây người rêu rao sẽ diệt cửu tộc của ta, sau này đều bị ta diệt cửu tộc bọn hắn.
Lúc này, tất cả mọi người dừng thở, nhìn Lý Thất Dạ, mọi người đều cảm thấy hắn quá điên cuồng, đúng là một kẻ điên. Thế nhưng, mặc kệ hắn điên hay không điên, chỉ bằng can đảm dám khiêu khích Mộc gia thôi thì cũng đủ khiến mọi người kính phục. Ở Vạn Thống Giới, có ai dám lên tiếng khiêu khích Mộc gia chứ.
– Phiền lão —
Chu Chi Khốn nhìn Phiền Quý Hưng cách mình ngày càng gần, hắn mừng rỡ không dứt, từ xa đã kêu lớn:
– Phiền lão, cứu ta —
Phiền Quý Hưng ngưng mắt, “xuy —“, một thứ được ném ra, ghim trước Lý Thất Dạ không xa.
Bất kể như thế nào, Chu Chí Khôn nương nhờ hắn, làm chân chạy cho hắn, hắn cần phải cứu Chu Chí Khôn.
Thứ mà Phiền Quý Hưng ghim trước Lý Thất Dạ không xa là một lá cờ, trên lá cờ này có thêu chữ “Mộc”, cổ xưa mà khí phách, vừa nhìn là biết lá cờ này không phải tầm thường.
– Lệnh kỳ của Mộc gia —
Nhìn thấy lá cờ này, không ít người rùng mình, nhất là lão tổ đạo thống, họ biết lá cờ này có ý nghĩa như thế nào.
Lá cờ này đại biểu cho quyền uy của Mộc gia, một khi nhìn thấy lá cờ này, bất luận ai cũng phải thoái nhượng, bằng không chính là kẻ thù của Mộc gia, cực kỳ nghiêm trọng.
Phải biết, không phải ai cũng có lá cờ này. Như Phiền Quý Hưng phải hầu hạ Mộc gia mấy đời người thì mới có được lá cờ này, độ quý của nó không hề tầm thường, hơn nữa có quyền uy rất cao.
Thấy kỳ như thấy lệnh, lệnh kỳ này xuất hiện là chuyện lớn như trời, không ai không dám nể mặt, bằng không sẽ là kẻ thù với Mộc gia.
– Dừng lại, bằng không sẽ là kẻ thù của Mộc gia, giết chết không tha.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới, Phiền Quý Hưng lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Phiền Quý Hưng đã ra tay, hơn nữa Phiền Quý Hưng cách mình ngày càng cần, Chu Chí Khôn mừng rỡ không thôi. Dù sao lệnh kỳ của Mộc gia không đơn giản, không ai dám làm trái.
Thấy mình được cứu, Chu Chí Khôn mừng rỡ như điên, nói rằng:
– Cám ơn ơn cứu mạng của Phiền lão —
Thế nhưng chữ “ơn” vẫn còn ngậm trong miệng thì Chu Chí Khôn đã kêu “ách”, miệng ngoác thật lớn, không cách nào nói được chữ “ơn”.
Lúc này, máu tươi chảy khỏi cổ họng của hắn. Một chiêu kiếm đâm tới từ phía sau, đâm xuyên cổ hắn, nơi yết hầu xuất hiện một lỗ máu.
Một kiếm trí mạng, không ai thấy rõ chiêu kiếm này đến như thế nào nên càng khỏi nói tới việc cứu hắn. Cho dù Phiền Quý Hưng muốn cứu hắn thì cũng không thể nhanh bằng chiêu kiếm này, chiêu kiếm này quá nhanh, nhanh tới mức không cách nào hình dung.
Lúc này, Lý Thất Dạ thổi nhẹ giọt máu tươi trên mũi kiếm, lạnh nhạt nói:
– Quên vậy, lột da quá phiền phức, một kiếm tiễn ngươi về trời vậy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người nín thở, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt. Giết Chu Chí Khôn ở ngay trước mặt Phiền Quý Hưng, chẳng khác nào đánh mạnh vào mặt Phiền Quý Hưng cả.
Ngay khi tất cả mọi người đang đờ người thì Lý Thất Dạ tùy ý dẫm lệnh kỳ của Mộc gia, nói rằng:
– Lá cờ rách này mà cũng dám lấy ra giương oai nữa.
Cảnh này khiến mọi người hít lạnh. Lý Thất Dạ không chỉ đánh mặt Phiền Quý Hưng mà còn đánh mặt Mộc gia, miệt thị Mộc gia, dẫm lên quyền uy của Mộc gia.
– Quá bá đạo —
Ngay cả lão tổ đại giáo cũng choáng váng, thì thào rằng.