– Hương Tượng Độ Giang!
Nhìn thấy cảnh này, có trưởng lão đại giáo hét lớn rằng:
– Vũ Tổ mười hai thức!
– Hương Tượng Độ Giang, Vũ Tổ mười hai thức!
Nghe vậy, mọi người hít lạnh. Nhất là khi bị sức mạnh vô thượng này trấn áp, tất cả mọi người cảm thấy khó thở. Lúc này tất cả mọi người cảm thấy trên vai của mình có mười vạn ngọn núi đè lên, muốn ép gãy mình. Càng kinh khủng hơn là, bọn họ không thể chống lại sức nặng này, cũng không thể chịu đựng được sức nặng này.
Hương Tượng Độ Giang, một trong mười hai thức của Vũ Tổ. Người hiểu biết Chu Tương võ đình đều nghe qua “Vũ Tổ mười hai thức”, đây chính là công pháp mạnh mẽ nhất của Chu Tương võ đình, là do Vũ Tổ sáng chế, đồn rằng là tuyệt học cao nhất trong cuộc đời của Vũ Tổ.
Trong quá khứ, “Vũ Tổ mười hai thức” của Chu Tương võ đình đã từng quét ngang cửu thiên thập địa, rất nhiều người không đỡ nổi một chiêu nửa thức, càng khỏi phải nói đỡ hết mười hai thức.
Về sau “Vũ Tổ mười hai thức” thất truyền, chỉ còn lại năm thức. Mà ở Chu Tương võ đình, người có thể tu luyện năm thức này lại càng ít ỏi, mà Truy Phong Thần Ẩu là một trong những người có tư cách tu luyện năm thức này.
– Hương Tượng Độ Giang!
Ngay cả lão tổ đại giáo cũng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy “Hương Tượng Độ Giang” trong “Vũ Tổ mười hai thức”. Khi tận mắt nhìn thấy oai lực của “Hương Tượng Độ Giang”, bọn họ cũng chấn động. “Vũ Tổ mười hai thức” không phải chỉ là hư danh, đúng thật là khủng bố.
Nhất là khi chiêu thức này được triển khai bởi Chân Thần tầng tám như Truy Phong Thần Ẩu thì càng trở nên mạnh mẽ, càng trở nên khủng bố.
“Ầm —” Một chân của Hương Tượng đạp xuống, tựa như có một tồn tại vô thượng đạp chân xuống. Chỉ nghe tiếng đổ nát “răng rắc”, mặt đắt xuất hiện vết nứt. Trước cú đạp này, tất cả đều mềm nhũn yếu ớt. Cho dù ngươi có là Chân Thần thì khi bị đạp trúng thì cũng trở thành thịt vụn ngay lập tức.
Nhìn thấy Hương Tượng đi tới, tất cả mọi người sởn tóc gáy, mọi người không khỏi nhìn Lý Thất Dạ, suy đoán Lý Thất Dạ không thể chịu đựng được sức mạnh này.
– Đáng tiếc, chỉ học được vẻ bề ngoài.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Tức thì, ánh mát của hắn cực kỳ lấp lánh, đôi mắt của hắn giống như hóa thành vũ trụ đầy sao, ánh sao lập lòe soi sáng không gian vô tận.
– Vô Thượng —
Chớp mắt, Lý Thất Dạ phun chân ngôn. Trong hoảng hốt, tất cả mọi người nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”, dường như có một viên đạo tâm đang nhúc nhích.
Dù chỉ là nhúc nhích một chút thôi thế nhưng đã đủ rồi. Trong tiếng tim đập “thình thịch”, tất cả mọi thứ dường như hóa thành tro bụi, tất cả mọi thứ dường như không còn tồn tại nữa.
Nơi đây dường như là một thế giới hoàn toàn mới, là một thế giới đang thành hình, thiên địa sơ khai, vạn vật bắt đầu cuộc sống mới.
Ngay khoảnh khắc này, ở phần cuối của thế giới này có một bóng ngươi bước ra. Bóng người này nhìn xuống vạn vật, tay cầm càn khôn. Chỉ thấy hắn mạnh mẽ không gì sánh bằng, trong từng động tác đêu ẩn chứa võ ý vô thượng. Cho dù chỉ là một bước đi hời hợt thì cũng là võ đạo vô thượng. Từng cử chỉ đều mang vận luật của võ đạo tuyệt thế vô song. Ở nơi này, hắn chính là tồn tại chí cao vô thượng.
– Vũ Tổ —
Nhìn thấy bóng người chí cao vô thượng này, Truy Phong Thần Ẩu hét lên.
Nghe Truy Phong Thần Ẩu hét lên như vậy, tất cả mọi người giật mình. Vũ Tổ chính là thủy tổ của Chu Tương võ đình, là nhân vật vô địch chân chính, tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở nơi này.
– Đây… đây… đây thực sự là Vũ Tổ —
Có một vị lão tổ đạo thống ngơ ngác, không khỏi hét lên.
Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy Vũ Tổ, thế nhưng đã nhìn thấy chân dung mà Chu Tương võ đình cung phụng. Vũ Thần đang ở trước mắt giống y hệt như trong chân dung.
Truy Phong Thần Ẩu cũng chưa từng nhìn thấy Vũ Thần, nàng cũng chỉ nhìn thấy qua chân dung. Vì vậy khi nhìn thấy bóng người chí cao vô thượng này, nàng lập tức sợ tới mức bối rối.
“Đùng —“
Trong nháy mắt, Vũ Tổ ra tay. Một tay kéo thiên địa, một dòng sông ầm ầm kéo tới. Con sông này lập tức phá hủy nhật nguyệt tinh thần, phá hủy ba ngàn thế giới. Ở thế giới này không còn gì khác ngoài con sông mênh mông vô bờ.
Trước đó, con sông của Truy Phong Thần Ẩu đã đủ rộng lớn rồi, thế nhưng so với con sông của Vũ Tổ thì nó chỉ là một khe suối nhỏ mà thôi.
“Đùng —” Một con voi vô cùng to lớn sang sông, lướt ngang thiên địa. Con voi này quá to lớn, mỗi bước dẫm xuống là có một viên ngôi sao tan nát.
So với nó thì con voi của Truy Phong Thần Ẩu chỉ là voi con vừa chào đời, yếu tới mức không đỡ nổi một đòn, không đáng nhắc tới.
– Hương Tượng Độ Giang.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người bối rối, tất cả mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vũ Tổ xuất hiện đã rất kinh khủng rồi, bây giờ Vũ Tỗ ra tay, cũng là “Hương Tượng Độ Giang” trong Vũ Tổ mười hai thức y hệt Truy Phong Thần Ẩu. Vả lại “Hương Tượng Độ Giang” này còn mạnh hơn Truy Phong Thần Ẩu gấp trăm, gấp ngàn lần. Nó ảo diệu hơn, vô cùng vô tận hơn…
Trên thực tế, không chỉ mọi người bối rối mà ngay cả Truy Phong Thần Ẩu cũng bối rối. Nàng không biết đây là thật hay là giả.
– Ảo giác sao?
Có lão tổ đạo thống thì thào, cảm thấy chuyện này không phải la sự thật. Vũ Tổ đã mất lâu rồi, rất lâu rồi chưa ai nhìn thấy hắn.
Vũ Băng Ngưng đang ngồi xếp bằng chữa thương cũng trợn mắt ngoác mồm. Nàng cho rằng mình hoa mắt, bởi vì chuyện này không thể nào là thật!
“Ầm —“
Hương Tượng của Vũ Tổ đi tới, một chân đạp xuống, đạp nát sông lớn của Truy Phong Thần Ẩu. Chỉ nghe một tiếng rên rỉ “ô”, Hương Tượng của Truy Phong Thần Ẩu bị đạp thành thịt vụn.
– Không phải là ảo giác!
Thấy vậy, tất cả mọi người ngơ ngác, biết đây không phải là ảo giác, không phải là giả dối, đây là chân thật.
“Đùng —“
Trời rung đất chuyển, Hương Tượng của Vũ Tổ giẫm về phía Truy Phong Thần Ẩu. Trước sức nặng kinh khủng như thế nào, Truy Phong Thần Ẩu không cách nào ngăn cản, không cách nào chống lại.
– Hạ thủ lưu tình —
Nhìn thấy một cước này dẫm xuống, muốn giẫm Truy Phong Thần Ẩu thành thịt vụn, Vũ Băng Ngưng cả kinh quát lên.
Tuy rằng Vũ Băng Ngưng không thích Truy Phong Thần Ẩu, hơn nữa cũng là kẻ thù của nhau, thế nhưng dù sao cũng là lão tổ của Chu Tương võ đình.
“Ầm —“
Lúc này, Truy Phong Thần Ẩu bị giẫm lên mặt đất, máu tươi phun mạnh, bị trấn tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Lúc này, chỉ nghe cái “vù”, Vũ Tổ biến mất, Hương Tượng Độ Giang cũng biến mất. Chỉ thấy Lý Thất Dạ hời hợt đứng đó, ánh sáng trên người hắn cũng biến mất, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.