Lý Thất Dạ híp mắt, nhìn lấy Bạch Kiếm Chân, khoan thai nhàn định nói:
– Con người của ta đối với quyết đấu không có hứng thú gì, đối địch
với ta, ta liền giết ngươi! Có điều, ta và ngươi không có ân oán gì,
hôm nay muốn ta xuất thủ giết ngươi, thật sự là không hứng thú lắm!
– Ha ha, giống như ngươi có thể chắc thắng Bạch tiên tử vậy!
Nam Thiên Thiếu Hoàng ở một bên cười lạnh nói ra:
– Nếu bàn về kiếm, Bạch tiên tử không người có thể địch!
Mặc dù Nam Thiên Thiếu Hoàng nói như vậy đáng giá thương thảo, nhưng mà, cũng không ít người trong lòng âm thầm tán đồng, sát kiếm của Bạch Kiếm Chân đích thật là đáng sợ.
– Liên quan gì đến ngươi.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói ra:
– Đại gia ta nói chuyện, ít ở bên cạnh xen vào, đừng cả ngày cùng người nhiều chuyện, để cho người ta nhìn mắt cũng phiền!
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức đem Nam Thiên Thiếu Hoàng tức giận đến
run rẩy, sắc mặt tái xanh, lạnh lẽo nhìn lấy Lý Thất Dạ, lành lạnh nói
ra:
– Tiểu quỷ, sắp chết đến nơi còn dám hung hăng càn quấy!
Lý Thất Dạ mặc kệ hắn, nhìn lấy Bạch Kiếm Chân, sau đó nở nụ cười, khoan thai nói ra:
– Kiếm Thần Thánh Địa các ngươi đã đối với Kiếm đạo của mình tin tưởng
như vậy, cũng được, ta theo ngươi chơi một lượt. Có điều, ta là có một
điều kiện, nếu như ngươi thua thì sao!
Ánh mắt của Bạch Kiếm Chân như kiếm mang nhìn thẳng Lý Thất Dạ, ánh mắt
của nàng băng lãnh sắc bén, đâm vào làm người đau nhức, để rất nhiều
người không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, nàng lạnh như băng nói ra:
– Ngươi tất bại!
– Đủ tự tin, ta thích.
Lý Thất Dạ phì cười, nghênh tiếp ánh mắt như kiếm mang của Bạch Kiếm Chân, bình tĩnh nói ra:
– Như vậy đi, nếu như ta đạo không bằng người, bị ngươi chém, ta đây
cũng không thể nói gì hơn, nếu như ngươi thua, liền quy thuận ta đi.
– Bên cạnh ta vừa vặn thiếu một nha đầu làm ấm giường, mặc dù ngươi lạnh đến giống như một khối băng, nhưng, nhìn ngươi trời sinh Kiếm đạo chi
chủng, ta cũng miễn cưỡng thu ngươi làm nha đầu ấm giường.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ khoan thai nhàn định nói.
Ở trong miệng hắn nói ra, tựa hồ là chuyện bé nhỏ không đáng kể, lại nói tiếp Bạch Kiếm Chân tựa như là nữ nhi gia đình phổ thông, muốn nhận làm nha đầu ấm giường liền thu.
Lý Thất Dạ nói như vậy, lập tức để rất nhiều người ở đây im lặng! Bạch
Kiếm Chân là truyền nhân Kiếm Thần Thánh Địa, chính là thiên tài tu đạo, đạo hạnh bản thân nàng đã đầy đủ cường đại đáng sợ.
Nhưng mà, tiểu quỷ trước mắt này lại mở lời liền muốn thu người ta làm nha đầu ấm giường, đây cũng quá điên đi!
Có không ít người quái dị nhìn xem Lý Thất Dạ, đặc biệt là tu sĩ thế hệ
trước, thần thái thì càng quái. Tiểu quỷ này mới mười lăm mười sáu tuổi
mà thôi, bên người đã có hai đại mỹ nữ tuyệt thế khuynh thành, hơn nữa,
hai đại mỹ nữ này niên kỷ đều so với hắn lớn!
– Không nghĩ tới tiểu quỷ này còn ưa thích thục nữ!
Có tu sĩ thế hệ trước không khỏi cười một tiếng.
Cũng có tu sĩ thế hệ trước cảm khái nói ra:
– Tuổi trẻ liền là tốt, hung hăng càn quấy không gò bó, tự do tự tại!
– Các ngươi đây là nói hươu nói vượn thứ gì!
Nghe được một ít lão tu sĩ cảm khái, Lý Thất Dạ lập tức im lặng, trong
lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu ánh mắt là lạ nhìn hắn.
Lúc này, Lý Thất Dạ cảm thấy đặc biệt oan, hắn là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Mặc dù Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều theo hắn lâu
như vậy, nhưng hắn thật sự là chưa làm qua chuyện khác người gì a!
– Một đám lão mà không kính!
Những lão tu sĩ này ánh mắt là lạ, Trần Bảo Kiều cùng Lý Sương Nhan lập
tức minh bạch, Lý Sương Nhan hàn mai ngạo tuyết, mà Trần Bảo Kiều thì là hơi đỏ mặt.
Về phần tu sĩ thế hệ trẻ tuổi, cũng không khỏi hâm mộ ghen tỵ nhìn lấy
Lý Thất Dạ, đặc biệt là thiên tài trẻ tuổi, bọn hắn tự nhận mình chính
là nhân trung chi long, tuyệt đối xứng với Trần Bảo Kiều, Lý Sương Nhan
dạng tuyệt thế nữ tử khuynh thành này, nhưng mà hôm nay, hai nữ tử tuyệt thế khuynh thành kia lại đi theo bên người tiểu quỷ này, này làm sao
không cho bọn hắn ghen ghét đây.
– Phi, con cóc cũng muốn ăn thịt thiên nga!
Cuối cùng, có thiên tài trong nội tâm không cam lòng, khinh thường nói.
Về phần Bạch Kiếm Chân, tú mục lành lạnh, ánh mắt như kiếm mang, đâm vào người làm đau nhức, làm cho lòng người phát lạnh, rất nhiều người không dám cùng nàng đối mặt.
– Thế nào, ngươi không phải đối với mình lòng tin mười phần sao?
Lý Thất Dạ khoan thai nói.
Nhìn lấy Bạch Kiếm Chân sát ý đằng đằng, hắn nhất thời sinh ra tâm đùa giỡn, cười lấy nói ra:
– Lại nói tiếp, ta còn là bị tổn thất nặng, ngươi lạnh giống như một
khối băng, làm ấm giường ta cũng sợ ngươi ấm không nổi. Nữ hài tử thiếu
khuyết phong tình, là rất khó gả ra ngoài được, ta đây là hi sinh mình,
mới đem ngươi thu ở bên người!
Nói như vậy vừa ra, lập tức để rất nhiều người ở đây im lặng, tiểu quỷ
này thật sự là được tiện nghi còn khoe mẽ! Ngay cả Lý Sương Nhan cùng
Trần Bảo Kiều cũng không khỏi khẽ cáu một tiếng.
Bạch Kiếm Chân là truyền nhân Kiếm Thần Thánh Địa a, đương kim thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, sát kiếm vô tình, bất luận là xuất thân, hay là đạo hạnh của nàng, tại một đời tuổi trẻ, tuyệt đối không người nào dám đùa
giỡn nàng như thế.
Hiện tại ngược lại tốt, một tiểu quỷ so với nàng còn muốn nhỏ mấy
tuổi, vậy mà đùa giỡn Bạch Kiếm Chân, khiến rất nhiều người cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau!
– Tiểu quỷ này, thật đúng là hung hăng càn quấy đến có cá tính.
Ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng không khỏi cười khổ một cái. Thử nghĩ
một chút, coi như bọn hắn còn trẻ, bọn hắn cũng không dám đùa giỡn Bạch
Kiếm Chân, Kiếm Thần Thánh Địa như thế, một đám gia hỏa giết người không chớp mắt, ai dám chọc bọn hắn!
Về phần Bạch Kiếm Chân xem như người bị hại cũng không có giận, giếng
nước yên tĩnh, thần thái lạnh lùng, y nguyên sát ý cuồn cuộn, tú mục
kiếm mang tựa như là muốn đâm thủng trái tim của Lý Thất Dạ!
Cuối cùng, Bạch Kiếm Chân băng lãnh vô tình, băng băng nói ra:
– Có gì không thể!
Nói đến đây, nàng ngay cả mí mắt cũng không có nháy một cái, thần thái
không có biến hóa chút nào, giếng nước yên tĩnh, tựa như nói không phải
là đại sự cả đời của mình.
Bạch Kiếm Chân vừa nói ra lời này, làm cho tất cả mọi người đều trợn
tròn mắt, trong nháy mắt, rất nhiều người cũng không khỏi hai mặt nhìn
nhau, đây cũng quá không hợp thói thường đi! Ai cũng không nghĩ tới Bạch Kiếm Chân vậy mà lại đáp ứng điều kiện như vậy.
– Làm một con cóc, ta chính là thích ăn thịt thiên nga!
Lúc này, Lý Thất Dạ lười biếng nhìn thoáng qua người vừa rồi cười nhạo, tự nhiên tự tại nói:
– Long phượng ăn thịt thiên nga, vậy không gọi bản sự, một con cóc ăn
được thịt thiên nga, đó mới gọi bản sự. Đại gia ta những bản sự khác
thật không có, nhưng trình độ ăn bám, đây tuyệt đối là thiên hạ vô song! Thế nào, không phục ư, không phục liền cắn ta a.
Tuổi trẻ thiên tài vừa rồi mở lời cười nhạo Lý Thất Dạ kia lập tức sắc mặt đỏ lên, cuối cùng hừ lạnh một tiếng!