Lúc này, máu tươi bắn ra. Tuy rằng một kích bất ngờ của Vũ Băng Ngưng chưa thể đâm thủng thân thể của Kiếm Tôn, thế nhưng mũi kích lại lướt qua tấm lưng của Kiếm Tôn, để lại một vết thương thật sâu
– Giết —
Trong nháy mắt này, Ma Đao thái tử cùng Bàn Long công tử giết tới. Hai người bọn họ cùng ra tay, đều là tuyệt sát, muốn đánh nổ tung Vũ Băng Ngưng.
Thế nhưng thân hình của Vũ Băng Ngưng lại lóe lên, nháy mắt biến mất. Khi Ma Đao thái tử cùng Bàn Long công tử nhận ra thì Vũ Băng Ngưng đã biến mất không còn tung tích.
“Xuy —“
Ngay khi ba người Ma Đao thái tử chuẩn bị tư thế sẵn sàng thì hàn mang lại xuất hiện lần thứ hai, nhắm thẳng tới yết hầu của Bàn Long công tử.
Trong nháy mắt này, ba người Ma Đao thái tử hợp sức tấn công. Chỉ nghe “ầm ầm ầm”, nháy mắt bức lui Vũ Băng Ngưng. Thế nhưng khi Vũ Băng Ngưng không địch lại thì nàng lập tức biến mất.
Rất hiển nhiên, chỉ bằng thực lực cá nhân thì Vũ Băng Ngưng không phải là đối thủ của ba người Ma Đao thái tử, cũng có lẽ chưa hẳn đã mạnh hơn ba người Ma Đao thái tử là bao. Thế nhưng Tế Thế Thảo của Vũ Băng Ngưng quá nghịch thiên, để cho nàng đi lại tự do dưới sự vây công của ba người Ma Đao thái tử, ba người Ma Đao thái tử căn bản không thể ngăn được nàng, có chút gò bó tay chân.
Xét về điểm này thì Vũ Băng Ngưng mạnh hơn Bình Thành công tử rất nhiều. Khi Bình Thành công tử bị ba người bọn họ vây công thì hắn phần lớn đều đối mặt đón nhận, hắn không thể làm được như Vũ Băng Ngưng, tới lui vô ảnh, ra vào tự do, thỉnh thoảng còn đánh lén ba người Ma Đao thái tử, làm cho ba người Ma Đao thái tử bó tay toàn tập.
– Tế Thế Thảo, kỳ thảo vô song.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả lão tổ đạo thống cũng phải cảm khái.
Mọi người cũng nhìn ra, nếu như không có Tế Thế Thảo thì Vũ Băng Ngưng tuyệt đối không phải là đối thủ của ba người Ma Đao thái tử, tình hình của nàng cũng chưa chắc tốt hơn Bình Thành công tử là bao nhiêu. Thế nhưng Tế Thế Thảo giúp Vũ Băng Ngưng tới lui vô ảnh, để nàng kiềm chế ba người Ma Đao thái tử. Ba người Ma Đao thái tử lại không thể phá được Tế Thế Thảo, bọn họ không có thực lực như Lý Thất Dạ nên làm sao có thể ngăn cản Vũ Băng Ngưng qua lại không gian tự do chứ?
Bị Vũ Băng Ngưng đánh lén mấy lần, tuy rằng Vũ Băng Ngưng không thành công, thế nhưng trên người ba người Bàn Long công tử ít nhiều gì cũng có chút ít vết thương da thịt. Mặc dù những vết thương da thịt này chẳng là gì đối với ba người Bàn Long công tử.
Thế nhưng chuyện ba người bọn họ lại không thể làm gì một mình Vũ Băng Ngưng để cho uy danh của bọn họ mất hết, mặt mũi cũng mất hết không còn sót lại chút gì.
Lúc này, ánh mắt của Bàn Long công tử rơi lên người Lý Thất Dạ đang ngồi xếp bằng. Hắn chợt có suy nghĩ, nhìn Ma Đao thái tử cùng Kiếm Tôn.
– Kiềm chế nàng —
Trong nháy mắt, Bàn Long công tử không tiếp tục quan tâm chuyện Vũ Băng Ngưng có đột nhiên xuất hiện đánh lén hay không. Bóng người lóe lên, cơ thể nhanh như tia chớp. “Đùng”, tay đập một tòa bảo tháp, đập về phía Lý Thất Dạ.
“Ầm —“
Trong nháy mắt, chiến kích xuất hiện, đánh tòa bảo tháp đang đập về phía Lý Thất Dạ.
– Giết —
Trong nháy mắt, Ma Đao thái tử cùng Kiếm Tôn cùng tấn công. Một người đao như ma, đao đao điên cuồng, sóng đao ngập trời, đao ý khủng bố ép về phía Vũ Băng Ngưng.
Người còn lại thì là kiếm ngưng vạn pháp, một kiếm gắn kết kiếm ý vô cùng mạnh mẽ, một kiếm cực kỳ óng ánh tới mức mặt trời ảm đạm phai mờ, một kiếm phá không như một vệt cầu vồng nối thẳng lên mặt trời, nháy mắt đâm thủng tất cả mọi thứ, đâm thẳng tới yết hầu của Vũ Băng Ngưng.
Đối mặt với sát chiêu của Ma Đao thái tử cùng Kiếm Tôn, Vũ Băng Ngưng quát một tiếng, chiến kích trong tay rung động nhấc lên sóng lớn kinh thiên. Chiến kích vừa có thể công vừa có thể thủ, hóa thành một bức tường đồng vạn trượng, ngăn chặn chiêu thức của Ma Đao thái tử cùng Kiếm Tôn.
Tuy rằng đao của Ma Đao thái tử cùng kiếm của Kiếm Tôn rất tuyệt, thế nhưng Vũ Băng Ngưng vẫn có thể độn hình biến mất. Thế nhưng lúc này Vũ Băng Ngưng không thể độn hình, nàng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Nếu như Vũ Băng Ngưng độn hình thì một đao cùng một kiếm này sẽ rơi lên người Lý Thất Dạ ở phía sau nàng, khi đó Lý Thất Dạ sẽ chết dưới một đao một kiếm này.
“Ầm ầm” Trong nháy mắt, chiến kích của Vũ Băng Ngưng ngăn chặn một đao một kiếm, cơ thể của nàng chấn động, tới mức phải liên tục lui về phía sau “đùng, đùng, đùng”. Lúc này, khóe miệng của nàng chảy một vệt máu.
Độc chiến Ma Đao thái tử hoặc độc chiến Kiếm Tôn thì Vũ Băng Ngưng còn có thể chịu đựng được. Nhưng khi hai người bọn họ liên thủ, mà Vũ Băng Ngưng bắt buộc phải đón đỡ thì nàng hoàn toàn không phải là đối thủ.
Ngay khoảnh khắc này, ba người Bàn Long công tử lại vây nhốt Vũ Băng Ngưng, hơn nữa còn vây nhốt luôn cả Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người biết ba người Bàn Long công tử không thể làm gì Vũ Băng Ngưng có Tế Thế Thảo, không thể ngăn cản Vũ Băng Ngưng tới lui vô ảnh.
Thế nhưng, bọn họ có thể dùng Lý Thất Dạ để kiềm chế Vũ Băng Ngưng. Chỉ cần Vũ Băng Ngưng không muốn Lý Thất Dạ chết thì nàng sẽ không rời khỏi Lý Thất Dạ nửa bước. Dưới tình huống này, Tế Thế Thảo của Vũ Băng Ngưng không thể nào phát huy được tác dụng của nó.
– Nữ võ thần, bây giờ ngươi rút lui hoặc đầu hàng thì vẫn còn kịp.
Lúc này, Bàn Long công tử âm u nói:
– Bằng không, chỉ sợ ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
– Thật à?
Vũ Băng Ngưng cười lạnh, khinh thường nói:
– Chỉ bằng các ngươi sao? Trước hãy tiếp một chiêu này của ta rồi hãy nói sau.
Vừa nói xong, chiến kích nẩy lên.
“Vù —” Trong nháy mắt, chiến kích của Vũ Băng Ngưng tỏa ra hào quang rực rỡ, giống như đột nhiên trở thành pha lê nhiều màu.
“Xuy” Trong nháy mắt, chiến kích bay đi, tốc độ rất nhanh, nhanh hơn cả tia chớp, ngay cả thời gian cũng ngừng lại.
“Hống —” Ngay khi chiến kích bay đi thì chỉ thấy điện quang xuất hiện… không đúng, là biển điện. Biển điện vô cùng vô tận, trong biển điện có một con Toan Nghê. Con Toan Nghê này lập tức nhảy lên, móng vuốt sắc bén xé rách thiên địa, tốc độ quá nhanh, không thứ gì có thể cản được Toan Nghê vồ giết, thậm chí ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“Đùng —“
Khi con Toan Nghê này xuất hiện thì lại có một cái bóng khác hiện ra.