Khi Lý Thất Dạ xuất kiếm, người khác không nhìn thấy rõ thế nhưng hắn thì lại nhìn thấy rõ. Khi Lý Thất Dạ xuất kiếm thì không có chiêu thức, không có biến hóa, chỉ là chém kiếm mà thôi, thế nhưng lại cắt đứt trường thương của hắn.
Chiêu kiếm như vậy, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy. Hắn không tin thế gian này lại có thanh kiếm sắc bén đến như thế, không có bất kỳ loại vật liệu nào có thể tạo ra loại kiếm sắc bén như vậy cả.
Cuối cùng, bóng người của Vân Độ Ưng Thần lóe lên, lui về phía sau. Thế nhưng, hắn không chạy trốn mà là đang kéo dài khoảng cách với Lý Thất Dạ, hơn nữa còn kéo dài rất xa. Lúc này Vân Độ Ưng Thần đứng trên bầu trời, đứng trên cao nhìn xuống.
– Lợi hại.
Lúc này Vân Độ Ưng Thần nói lạnh lùng:
– Thế nhưng không có nghĩa là ngươi vô địch. Hôm nay, không giết được ngươi, bổn tọa thề không bỏ qua.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Chỉ bằng ngươi sao, nằm mơ ban ngày. Hai ngươi có muốn cùng lên không.
Nói xong, liếc nhìn Mộc Thiếu Thần.
Nãy giờ Mộc Thiếu Thần không có chạy trốn. Hắn bình tĩnh đứng ở gần đó, dường như đang suy nghĩ cách đánh bại kẻ thù. Hơn nữa lúc này đôi mắt của hắn sáng ngời, giống như đã nghĩ được cách đánh bại Lý Thất Dạ.
Cử động của Mộc Thiếu Thần làm sao có thể qua mắt Lý Thất Dạ chứ. Vì vậy Lý Thất Dạ mới nói như thế.
– Tiền bối, chúng ta liên thủ, cùng nhau tiêu diệt tên ác ma này.
Lúc này Mộc Thiếu Thần nói với Vân Độ Ưng Thần.
– Cứ chờ ta lãnh giáo tuyệt học của hắn một hồi đã.
Vân Độ Ưng Thần từ chối Mộc Thiếu Thần, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
– Chờ khi ta không địch lại thì sẽ liên thủ với hiền chất chém giết hắn cũng không muộn.
Vân Độ Ưng Thần dù sao cũng là Chân Thần bất hủ, hắn có sự kiêu ngạo của mình. Hắn đã từng quát tháo phong vân, quét ngang Vạn Thống Giới. Hôm nay lại bị một vãn bối chém đứt tay, khiến hắn cảm thấy uất nghẹn, vì vậy hắn nhất định phải trả đũa Lý Thất Dạ.
Đối với Vân Độ Ưng Thần, không đánh bại Lý Thất Dạ thì cơn giận trong lòng hắn khó mà tiêu nổi. Vì vậy hắn từ chối đề nghị của Mộc Thiếu Thần, hắn muốn tự tay đánh bại Lý Thất Dạ.
– Được, chờ tiền bối giành chiến thắng.
Mộc Thiếu Thần cười lớn. Thế nhưng từ thần thái của hắn thì có thể thấy hắn không coi trọng Vân Độ Ưng Thần, không cảm thấy Vân Độ Ưng Thần có thể đánh bại Lý Thất Dạ.
Vì vậy sau khi Vân Độ Ưng Thần từ chối thì Mộc Thiếu Thần bắt đầu suy tính. Theo hắn, không giết chết Lý Thất Dạ thì lòng hắn khó yên ổn, chỉ cần Lý Thất Dạ còn sống thì đại kế của hắn khó mà thực hiện.
– Tiểu bối, hôm nay bổn tọa sẽ để ngươi nhìn thấy tuyệt thế thuật của ta.
Lúc này Vân Độ Ưng Thần quát lạnh.
Lý Thất Dạ vô cùng tùy ý, cười nhạt:
– Có bản lãnh gì thì cứ sử dụng, mắc công ta không cẩn thận, ra tay nặng, giết chết nhà ngươi, để ngươi không có cơ hội sử dụng bản lĩnh đắc ý nhất đời mình.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến sắc mặt của Vân Độ Ưng Thần hết sức khó coi. Cả đời này hắn chưa từng thấy ai coi thường hắn như vậy. Ngay cả đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới Long Tượng Võ Thần cũng phải khách khí với hắn.
Bây giờ Lý Thất Dạ không coi hắn ra gì, coi hắn là sâu kiến. Vân Độ Ưng Thần làm sao nuốt trôi cơn giận này chứ.
Còn phần những người khác khi nghe nói như thế thì chỉ biết cười khổ. Lúc này không có ai cho rằng Lý Thất Dạ ngông cuồng tự đại nữa, hắn có tư cách này, hắn có bản lĩnh nói ra lời nói bá đạo như thế. Chỉ bằng việc hắn dùng một kiếm chặt đứt tay Vân Độ Ưng Thần thì bất kể hắn nói như thế nào thì cũng không có ai cho rằng hắn ngông cuồng tự đại nữa!
Vân Độ Ưng Thần hít sâu, chậm rãi lấy ra một món bảo vật. Đây là một cái trống lớn, bệ trống được rèn bởi thần kim, thân trống được đẽo từ thần mộc, còn mặt trống thì chế từ da của thần mãng cổ giao.
Khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là dùi trống. Đôi dùi trống này trắng như tuyết, không biết được chế tạo bởi xương của loại kỳ thú nào. Đôi dùi trống này chớp giật tia điện, cứ như khi đôi dùi này đập xuống thì sẽ có chớp giật sấm rền.
– Lôi Thần Cổ!
Nhìn thấy món bảo vật mà Vân Độ Ưng Thần lấy ra, có lão tổ đạo thống nhận biết, hít lạnh một hơi, ngơ ngác nói rằng:
– Nghe nói thứ này do Vân Độ thủy tổ lưu lại. Tuy rằng không phải được chế bởi Vân Độ thủy tổ, thế nhưng lại là một món bảo vật viễn cổ.
“Đùng…”
Vân Độ Ưng Thần chỉ đánh nhẹ vào mặt trống thôi thì đã thấy tiếng “đùng đùng đùng” vang liên hồi, vô số tu sĩ cường giả ngã lăn xuống đất. Bọn họ như bị câu mất hồn phách, toàn thân mềm nhũn, ngã lăn trên mặt đất, mặc cho người khác xâu xé.
Vân Độ Ưng Thần chỉ thử trống mà uy lực đã mạnh mẽ như vậy rồi, khủng bố như vậy rồi.
– Âm sắc không tệ.
Lý Thất Dạ hời hợt đứng tại chỗ, bình tĩnh cười nói.
Sắc mặt của Vân Độ Ưng Thần rất khó coi. Hắn chỉ tùy tiện thử trống thôi thì đã câu mất hồn phách của rất nhiều người, thế mà Lý Thất Dạ lại thưởng thức như nghe nhạc khí, đúng là miệt thị bảo vật tổ truyền của bọn họ!
“Đùng, đùng, đùng!” Nháy mắt, Vân Độ Ưng Thần đánh trống, tiếng trống như tiếng mưa xối lên lá chuối, kêu vang đùng đùng.
Một tiếng “dùng…” thật lớn, thế nhưng đây không phải là tiếng trống. Khi Vân Độ Ưng Thần đánh trống thì sóng âm ập tới như sóng thần. Sóng âm kinh khủng đánh tới, chỉ thấy những ngọt núi cao lớn bị va thành bột mịn, những người không kịp chạy trốn bị va thành sương máu.
“Tách ~” Khi sóng âm va lên người Lý Thất Dạ thì chỉ thấy tà áo của hắn biến thành bột mịn. Thế nhưng thân thể của hắn quá mạnh mẽ, cho dù va chạm thẳng mặt với sóng âm khủng khiếp thì vẫn bình yên vô sự, mạnh mẽ rối tinh rối mù.
“Đùng, đùng, đùng” Lại một hồi trống vang lên. Nhìn thấy Lý Thất Dạ bình yên vô sự, Vân Độ Ưng Thần ra tay như vũ bão, dùi trống nện vào mặt trống vừa nhanh vừa mạnh. Âm thanh chấn động thiên địa, rung chuyển bát hoang, phá hủy vạn vực…
“Đùng” Bị tiếng trống va đập, ngôi sao trên vòm trời nổ tan nát, rực rỡ như pháo hoa trong đêm!
“Đùng, đùng, đùng…”
Từng hồi trống vang, sóng âm xung kích về phía Lý Thất Dạ, nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi, không gì cản nổi.
Chỉ nghe thấy “đùng” một cái thật lớn, cứ như có lôi thần đang giáng xuống đại kiếp nạn. Chỉ nghe “đùng, đùng, đùng”, sóng âm xung kích về phía Lý Thất Dạ, trời giáng hung lôi, sấm chớp vàng óng lớn như cả một ngọn núi đánh về phía Lý Thất Dạ, uy lực tuyệt luân.