Vân Độ Ưng Thần mừng rỡ như điên, cười lớn. Thân hình lóe lên, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Mộc Thiếu Thần.
– Hai người các ngươi nên cùng lên với nhau sớm hơn, tránh lãng phí thời gian của ta.
Lý Thất Dạ không hoảng sợ, cười nhạt nói.
– Họ Lý, tuy ngươi rất mạnh, thế nhưng hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết.
Hai mắt Mộc Thiếu Thần đanh lạnh, lộ ra sát cơ rùng rợn.
Lý Thất Dạ nhìn ánh sáng di chuyển dưới chân Mộc Thiếu Thần, cười cợt, hời hợt nói:
– Thiên phú không tệ, có thể nhìn ra được một chút manh mối, lại còn biết mượn đại thế của chút ít đại thế đó. Tiếc là, chỉ mượn một chút mà thôi. Nếu như ngươi cảm thấy mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa mà có thể giết ta, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi. Thủy tổ của các ngươi miễn cưỡng còn có tư cách đánh với ta một trận, còn ngươi hả, sâu kiến mà thôi.
Câu nói này vừa thốt, tất cả mọi người hít lạnh. Điều khiến mọi người giật mình không chỉ là Mộc Thiếu Thần có thể mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa, mà càng khiến mọi người choáng váng hơn đó là, thủy tổ của Mộc gia chỉ mới miễn cưỡng có tư cách đánh với Lý Thất Dạ một trận?
Nhất thời, vô số lão tổ đạo thống nhìn nhau, mọi người không biết câu nói này là thật hay giả. Thủy tổ Mộc gia là tồn tại khủng bố vô biên, thế nhưng Lý Thất Dạ lại nói hắn chỉ miễn cưỡng có tư cách đánh một trận?
– Lời này quá cuồng vọng rồi. Thủy tổ Mộc gia đồn rằng chính là thủy tổ Tiên Thống.
Có lão tổ đạo thống không tin lời nói của Lý Thất Dạ, cảm thấy lời này của Lý Thất Dạ quá ngông cuồng.
Thế nhưng, Mộc Thiếu Thần đúng là một người cực kỳ có thiên phú. Hắn thế mà lại có thể tìm hiểu được huyền cơ của Kim Tiễn Lạc Địa, lại còn có thể mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa. Tuy nói chỉ là chút ít bề nổi, thế nhưng thiên phú này cũng đã tuyệt thế vô song rồi.
– Nói khoác không biết ngượng, cuồng vọng vô tri.
Sắc mặt của Mộc Thiếu Thần cực kỳ khó coi, âm u nói:
– Thủy tổ ta vô địch, nhà ngươi chưa có tư cách phỏng đoán. Cần gì thủy tổ của ta ra tay, hôm nay ta sẽ giết ngươi! Người sỉ nhục tiên hiền Mộc gia ta, giết không tha!
– Nói nhiều vô dụng.
Lý Thất Dạ cười cợt, nói:
– Chỉ bằng ngần ấy đại thế mà cũng muốn giết ta, đúng là nằm mơ ban ngày.
Tuy rằng Mộc Thiếu Thần có thể mượn một ít đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa, thế nhưng theo Lý Thất Dạ thấy thì chuyện này không đáng được nhắc tới. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn thì hắn có thể mượn toàn bộ đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa, nháy mắt tiêu diệt tất cả mọi người ở Kim Tiễn Lạc Địa.
– Hay… hay… hay lắm.
Mộc Thiếu Thần cười giận dữ, nói lạnh lùng:
– Ngươi đã ăn nói ngông cuồng, muốn khiêu chiến thủy tổ của chúng ta. Như vậy thì sẽ cho ngươi mở mang thủy tổ ta vô địch như thế nào.
Nói xong, mặt hắn nghiêm lại, lấy ra hộp báu.
Khi hộp báu được lấy ra thì chỉ nghe “vù”, hộp báu tỏa ra khí tức vô địch nhất thế gian.
Hộp báu vẫn chưa được mở, mọi người vẫn chưa nhìn thấy bảo vật trong hộp báu. Thế nhưng chỉ riêng khí tức tỏa ra từ hộp báu thôi thì đã khiến tất cả mọi người run rẩy.
Cứ như hộp báu này chứa một thứ có thể diệt thế. Khi thứ này được lấy ra thì toàn bộ thế giới sẽ bị hủy diệt.
– Tiền bối, xin giúp ta chút sức mạnh. Đây là trọng khí mà thủy tổ nhà ta để lại, chỉ cần phát huy được uy lực của nó thì chắc chắn có thể giết được họ Lý.
Lấy ra hộp báu, Mộc Thiếu Thần nghiêm mặt lại, không dám bất cẩn.
– Được, ta sẽ toàn lực ứng phó.
Nghe Mộc Thiếu Thần nói thế, Vân Độ Ưng Thần mừng như điên. Hắn không ngờ Mộc Thiếu Thần thật sự mang theo trọng khí của thủy tổ Mộc gia.
– Thủy tổ trọng khí!
Nghe vậy, tất cả mọi người ngơ ngác. Không ít lão tổ đạo thống nói nhỏ:
– Chúng ta rút lui, lui khỏi Vạn Phong Lĩnh!
Trong thời gian ngắn, vô số người rút khỏi Vạn Phong Lĩnh, vội vàng rút lui, cách xa vùng thế giới này, đứng quan sát ở khoảng cách xa nhất.
– Thủy tổ trọng khí!
Nghe bốn chữ này, ngay cả lão tổ đạo thống cũng run rẩy.
Trọng khí, chỉ có thủy tổ mới có thể chế tạo, hơn nữa không phải tất cả thủy tổ đều có tư cách chế tạo trọng khí. Phải sau khi đạt tới cảnh giới nhất định thì thủy tổ mới có tư cách chế tạo trọng khí. Rất hiển nhiên, thủy tổ Mộc gia là một vị thủy tổ có tư cách chế tạo trọng khí.
Dù rằng Mộc gia có rất nhiều bảo vật, rất nhiều binh khí. Thế nhưng, trọng khí thì chỉ có một cái. Bởi vì, sau khi thủy tổ chế tạo ra một món trọng khí thì sẽ không còn đủ sức chế tạo ra món trọng khí thứ hai. Huống chi, trọng khí là binh khí mạnh nhất của thủy tổ, hắn không cần phải chế tạo món thứ hai.
Lúc này, nghe Mộc Thiếu Thần thế mà lại có thủy tổ trọng khí, mọi người lập tức chấn động. Chuyện này quá khó tin, Mộc gia thế mà lại giao thủy tổ trọng khí cho hắn, để hắn mang theo bên người!
Vân Độ Ưng Thần cũng mừng như điên. Có trọng khí, lo gì không giết được Lý Thất Dạ chứ? Vì vậy, hắn không chút do dự, bàn tay đặt lên lưng Mộc Thiếu Thần, truyền công lực của mình vào trong cơ thể của Mộc Thiếu Thần.
Mộc Thiếu Thần nghiêm mặt. Thực lực của hắn không đủ điều khiển món bảo vật này, chính bởi vì vậy hắn mới cần Vân Độ Ưng Thần giúp đỡ. Có sức mạnh của Chân Thần bất hủ giúp đỡ, hắn có thể phát huy được uy lực của món bảo vật này.
Lúc này, vô số người nín thở quan sát, tất cả mọi người đều rùng mình.
“Vù…” Mộc Thiếu Thần mở hộp báu. Hộp báu vừa được mở ra thì có tiếng “xì xèo” vang lên.
Trong nháy mắt, cái lạnh tràn khắp thiên địa. Lúc này, thế giới giống như biến thành băng quật, thậm chí còn lạnh hơn cả băng quật gấp trăm lần…
“Xì xì” Khi hộp báu mở ra, thế giới rơi tuyết, thiên địa đóng băng, tuyết bay vạn dặm, núi non trùng điệp ở Vạn Phong Lĩnh lập tức hóa thành từng ngọn núi băng. Không phải núi tuyết, mà là núi băng. Những ngọn núi này bị khí lạnh rét thấu xương đóng thành băng.
Cảnh tượng này quá khủng khiếp. Mới nháy mắt đó mà đã đóng băng toàn bộ thế giới, khiến cho chúng tu sĩ chạy trốn tới chân trời rùng mình. Nếu như bọn họ chạy chậm, khi đó chỉ cần không chịu nổi sức mạnh băng phong thì sẽ bị biến thành tượng băng, sẽ chết bởi cực hàn.
Khi Mộc Thiếu Thần mở hộp báu ra thì cơ thể của hắn cũng kêu “xì xì”. Bắt đầu từ cánh tay, hàn băng muốn đóng băng thân thể của hắn. Mặc dù bản thân Mộc Thiếu Thần cũng rất mạnh, thế nhưng hắn không thể ngăn nổi sức mạnh hàn băng.