– Ngươi có bản lĩnh thì đứng trước mặt hắn nói lời này.
Có cường giả đạo thống nhìn hắn khinh miệt, nói rằng:
– Đệ nhất hung nhân có sợ ai bao giờ? Ngay cả bất hủ cũng giết không tha, ngay cả truyền nhân Mộc gia Mộc Thiếu Thần cũng giết không tha. Ngươi cảm thấy hung nhân như hắn sẽ sợ Long Tượng Võ Thần sao?
– Đệ nhất hung nhân giết rất nhiều người. Bàn Long đạo thống, Tịnh Dương đạo thống, Kiếm Trủng… mười mấy đạo thống bị hắn tàn sát hơn vạn lão tổ, hắn thậm chí dám đối địch với toàn bộ Vạn Thống Giới, ngươi cho rằng hắn sẽ sợ Long Tượng Võ Thần sao?
Trong thời gian ngắn, có rất nhiều tu sĩ nói thay Lý Thất Dạ, dồn dập khinh bỉ tu sĩ nọ.
Tên tu sĩ nọ hết sức xấu hổ, không dám nói nhiều nữa.
Thực tế đúng là như vậy, trước giờ không ai nghĩ rằng đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ sẽ sợ Long Tượng Võ Thần. Nếu như hắn biết sợ Long Tượng Võ Thần thì sẽ không đối địch với toàn bộ Vạn Thống Giới, cũng sẽ không giết Mộc Thiếu Thần. Hắn căn bản không sợ bất kỳ ai trên thế gian này cả.
Long Tượng Võ Thần mang Vũ Băng Ngưng đi, còn Lý Thất Dạ thì bặt vô âm tính. Trong thời gian ngắn, có rất nhiều tin tức lan truyền, có người nói đệ nhất hung nhân đã bế quan tu luyện, cũng có người nói đệ nhất hung nhân đi vào Đế Vẫn.
– Đi vào Đế Vẫn? Thật không đây?
Nghe được tin này, tất cả mọi người bị hù một phen. Đương nhiên, không có ai tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào Đế Vẫn, đây chỉ là suy đoán mà thôi.
Rất nhiều người cho rằng đệ nhất hung nhân sẽ không điên tới mức đi vào Đế Vẫn, đây là hành động chỉ có kẻ điên mới làm mà thôi.
– Đệ nhất hung nhân cùng đệ nhất cường giả, chắc chắn có một trận chiến.
Cuối cùng có lão tổ khẳng định.
Nghe lời khẳng định này, vô số người động tâm. Chỉ trong thời gian ngắn, vô số người trông mong muốn nhìn thấy cảnh đó.
Khi bên ngoài đang sôi sục ầm ĩ thì Lý Thất Dạ đã đi vào nơi sâu nhất ở Kim Tiễn Lạc Địa, một nơi không ai có thể đặt chân tới. Nói chính xác hơn, đây không phải là một nơi, mà là một vùng không gian rộng lớn hơn.
Cũng không biết Lý Thất Dạ đã đi bao lâu, khi đi hết cầu thang thì trước mắt là một mảnh tối tăm.
Đưa mắt nhìn tới, phía trước tối tăm mờ mịt, là một vùng hư không tăm tối vô tận, như thể bất kỳ ai rơi vào vùng hư không này thì sẽ không thể còn tồn tại nữa.
Đứng trước vùng hư không này, Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của hắn như nối liền tới chỗ sâu nhất trong hư không, giống như có thể nhìn thấu tất cả ảo cảnh ở trong vùng hư không này vậy.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ lấy ra một nắm cát, hạt cát trắng nõn này thế mà lại tỏa ra hào quang nhàn nhạt trong bóng tối, hạt cát như thể là từng viên trân châu bé nhỏ vậy.
Những hạt cát này là do Lý Thất Dạ dùng chân tệ đổi với những con kiến. Khi đó có rất nhiều người cười nhạo Lý Thất Dạ là kẻ đần, chỉ có kẻ đần mới dùng chân tệ đổi hạt cát với con kiến.
Thế nhưng, không ai biết rằng hạt cát này lại có diệu dụng khác. Đương nhiên, cho dù có người biết bí mật này thì cũng không thể làm được gì cả, bởi vì dù biết bí mật này thì ngươi cũng không thể nào đi tới được nơi này cả.
– Hô…
Lý Thất Dạ thổi một hơi thổi bay hết những hạt cát này. Sau khi Lý Thất Dạ thổi thì những hạt cát này tung bay vào trong hư không vô tận.
Khi những hạt cát này bay vào hư không vô tận thì giống như có vô số đom đóm tung bay trong hư không, vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng ánh sáng của những hạt cát này không sáng lắm, thế nhưng khi tất cả hạt cát tung bay vào trong hư không thì chúng nó như thể soi sáng hư không, khung cảnh xinh đẹp tới mức không cách nào hình dung nổi.
Cuối cùng tất cả hạt cát biến mất vào hư không, hạt cát bay càng xa thì ánh sáng ngày càng mờ, cuối cùng tất cả ánh sáng đều biến mất.
Lúc này, toàn bộ hư không trở nên cực kỳ yên tĩnh. Trên thực tế, vùng hư không này luôn yên tĩnh như thế. Thế nhưng lúc này vẻ yên tĩnh hiện tại lại khác với vẻ yên tĩnh trước đây.
Dường như lúc này yên tĩnh, là bởi vì nghênh đón thứ gì đó sắp sửa thức giấc.
Toàn bộ hư không cực kỳ yên tĩnh. Hồi lâu sau, chỉ nghe “Tách ~”. Lúc này, không gian gợn sóng, như thể có thứ gì đó vén lên.
Khi tiếng “tách ~” vang lên, chỉ thấy ánh sáng chiếu thẳng tới. Ánh sáng cực kỳ xinh đẹp cuốn đến như thủy triều, dùng cách miêu tả đại dương mênh mông cũng không hề quá.
Trong nháy mắt, bầu trời trở nên sáng sủa, toàn bộ không gian bị ánh sáng nhu hòa bao trùm.
Ở chính giữa hư không tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Đây là nơi ngân hà hội tụ, thoạt nhìn giống như một vùng biển ngân hà. Như thể ngôi sao, ngân hà của toàn bộ thế giới đều tập trung về nơi này.
Ánh sáng nơi này lan tỏa không hề lóa mắt, mà là vô cùng mềm mại, màu sắc xanh thẳm linh động, vô cùng xinh đẹp. Như thể khắp nơi trong vùng thế giới này đều tràn ngập sinh cơ.
Ngay khi người khác đang mê muội bởi cảnh đẹp này thì chỉ nghe “tách ~”, như thể có cái gì đó vén xuống, trước mắt tối sầm lại, toàn bộ thế giới lại rơi vào bóng tối, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp vừa tồi biến mất không thấy đâu nữa, giống như toàn bộ thế giới đóng lại, để không ai có thể nhòm ngó được thế giới này.
– Đúng là một con mắt cực kỳ xinh đẹp, khiến cho người nhìn phải than thở. Tiếc là thế nhân không thể nhìn thấy.
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, nói rằng:
– Đương nhiên, người đương đại nhìn thấy con mắt xinh đẹp như thế này cũng không phải là chuyện tốt.
Thiên địa yên tĩnh, như thể chỉ có một mình Lý Thất Dạ lẩm bẩm.
Lý Thất Dạ không quan tâm, chỉ mỉm cười. Lúc này hắn khoan thai lấy ra một thứ, chính là tấm cổ lệnh mà Lý Thất Dạ lấy từ tòa điện cuối cùng của Mê Tiên Điện.
– Nếu như ta đoán không sai thì tấm cổ lệnh này là của ngươi. Dựa theo quy tắc, nếu như ta cầm tấm cổ lệnh này tới đây thì có thể nói ra một yêu cầu.
Lý Thất Dạ giơ cao tấm cổ lệnh trong tay, cười nhạt.
“Tách…” Lúc này, ánh sáng trút xuống. Trong nháy mắt, thế giới cực kỳ xinh đẹp nọ lại xuất hiện ở trước mắt.
Đúng vậy, đây không phải là thế giới, đây là một con mắt. Lý Thất Dạ nói không sai, đây là một con mắt vô cùng xinh đẹp.
Con mắt lớn như bầu trời, nơi ngân hà tập trung chỉ là tròng mắt mà thôi, chứ không phải là ngôi sao hay ngân hà gì cả!