“Đùng…” Trong nháy mắt này, chỉ thấy con mắt bắn ra một luồng xung mạch vô song. Khi luồng xung mạch này vọt tới thì giống như có sức mạnh của ngàn tỉ ngôi sao dâng trào khi sụp đổ, uy lực còn kinh khủng hơn là ngàn tỉ ngôi sao bùng nổ nữa.
Trước đó Vạn Thọ quốc cũng đã từng gắn kết sức mạnh của một quốc gia tạo ra một mạch xung, thế nhưng so với mạch xung trước mắt thì mạch xung của Vạn Thọ quốc chỉ là một giọt nước trong bão tố mà thôi.
Luồng xung mạch này bắn tới, đừng nói là cương quốc như Vạn Thọ quốc, mà ngay cả mạnh mẽ như Dương Minh giáo, Chu Tương võ đình cũng sẽ biến thành tro bụi.
Bất hủ cũng vậy, Chân Đế cao vị cũng thế, không ai chịu đựng nổi luồng mạch xung này, sẽ bị nổ thành tro bụi. Luồng mạch xung này quá khủng bố, ngay cả thủy tổ cũng phải biến sắc.
“Tách…” Khi luồng mạch xung này bắn lên người Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ không bị đánh bay.
Chỉ nghe “răng rắc”, bị mạch xung bắn trúng, thân thể của Lý Thất Dạ lập tức vỡ vụn, bắp thịt toàn thân bay đi như bột phấn, Lý Thất Dạ như thể sắp tan xương nát thịt vậy.
Phải biết thân thể của Lý Thất Dạ đã trải qua muôn vàn tôi luyện. Chỉ cần hắn bùng nổ trạng thái mạnh mẽ nhất thì ngay cả thiên kiếp cũng không hề hấn gì. Thế nhưng khi mạch xung vừa chạm vào thì thân thể của hắn muốn tan nát ngay lập tức.
Trong nháy mắt, chỉ nghe “leng keng”, chỉ thấy Thái Sơ Nguyên Mệnh xuất hiện, ba vòng xoáy lớn chuyển động, ngăn cản mạch xung bắn tới. Đồng thời, mười hai pháp tắc buông xuống, bảo vệ chặt chẽ Lý Thất Dạ.
“Đùng…” Mạch xung càng sáng hơn. Ngay cả mặt trời nổ tung cũng không chói sáng bằng nó. Ánh sáng của nó đã sáng tới cực hạn, là ánh sáng cực hạn nhất của thế giới.
Chớp mắt uy lực của mạch xung điên cuồng tăng lên. Lúc này, đừng nói là Chân Đế, ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc ngăn nổi mạch xung như thế này. Hơn nữa, đây chỉ mới là một con mắt mà thôi.
“Đùng…” Trong nháy mắt, mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ dâng lên, hóa thành vạn cổ thương mang, hắn như thể cai quản thương thiên, chớp mắt vượt lên tất cả, thoát khỏi tất cả.
– Pháp ta bất diệt, vạn cổ trường sinh.
Lý Thất Dạ phun chân ngôn, Thái Sơ Thụ chìm nổi, mở ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới. Đại thế giới được mở ra từ hỗn độn, lại được sinh ra một lần nữa. Mà Lý Thất Dạ thì cai quản tất cả mọi thứ ở nơi này.
Lý Thất Dạ nhất niệm thành ánh sáng, nhất niệm thành hắc ám, nhất niệm có tiên, nhất niệm có ma. Thiên địa vạn vật đều nằm trong một ý nghĩ của hắn, nhật nguyệt tinh thần chỉ là khoảnh khắc mà hai mắt hắn khép mở.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ vượt qua tất cả, hắn cao thượng như đấng tạo hóa, hai thân phận trùng lặp, nháy mắt khiến Lý Thất Dạ vượt trên tất cả, thậm chí còn hơn cả thương thiên.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ khống chế sinh tử, tay cầm âm dương. Hắn trong trạng thái mạnh nhất, ngay cả thủy tổ cũng phải nhượng bộ lui binh, bằng không thì chắc chắn sẽ biến thành tro bụi.
Trong trạng thái này, Lý Thất Dạ là vô địch. Chỉ có nhân vật khủng bố như thế này mới để Lý Thất Dạ bùng nổ trạng thái mạnh mẽ nhất. Bằng không, cho dù quyết đấu với thủy tổ đi chăng nữa thì Lý Thất Dạ cũng không cần dốc toàn lực.
“Đùng… đùng… đùng…”
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ nhấc chân đi lên, đi vào nơi sâu nhất trong con mắt.
Khi Lý Thất Dạ nhấc chân đi vào nơi sâu nhấc trong con mắt thì mỗi bước đi của hắn đều đạp nát một quãng thời gian, đạp nát một quãng ánh nhìn. Lúc này Lý Thất Dạ không chỉ đi sâu vào trong con mắt mà còn đi ngược thời gian, vượt qua vạn cổ, vượt qua vô số năm tháng tuyên cổ. Đây là một đoạn năm tháng đã biến mất lâu rồi, một đoạn năm tháng không còn tồn tại.
Thậm chí có thể nói rằng, không có ai có thể tìm hiểu được quãng thời gian này. Giống như Luân Hồi Hoang Tổ năm xưa, hắn có thể dựng lại năm tháng, hồi tưởng dòng chảy thời gian của kỷ nguyên của hắn.
Thế nhưng, nếu như hôm nay Luân Hồi Hoang Tổ có mặt ở đây thì hắn sẽ không thể dựng lại năm tháng trước mắt được. Bởi vì thứ này đã vượt qua cực hạn của hắn, hắn đi ngược mãi thì cũng không thể tìm hiểu được đoạn năm tháng tuyên cổ này, cũng không thể tìm kiếm được đoạn năm tháng đã biến mất này.
Đi từng bước một, cuối cùng Lý Thất Dạ tìm về bản nguyên. Trong nháy mắt này, “đùng” một tiếng thật là lớn, mọi thứ dường như nổ tung, mọi thứ trở lại ban đầu, không có Tam Tiên Giới, không có Thập Giới, không có Cửu Giới, càng không có ánh sáng, cũng không có hắc ám… tất cả đều bắt đầu từ nơi này.
Trong năm tháng không còn tồn tại, mọi thứ rất khủng bố. Nhân vật chí tôn, nhân vật vô địch chỉ là sâu kiến mà thôi. Trước đại khủng bố, tất cả đều nhỏ yếu, tất cả chỉ là thức ăn mà thôi.
Trong thế giới này, tất cả đều tuyệt vọng. Đây mới thực sự là hắc ám khởi nguyên. Năm đó Luân Hồi Hoang Tổ tự nhận mình là hắc ám khởi nguyên, thế nhưng điều đó chỉ dừng lại ở kỷ nguyên của bọn họ mà thôi.
So với hắc ám khởi nguyên thật sự thì hắc ám của Luân Hồi Hoang Tổ chỉ là trò con nít mà thôi.
Đại khủng bố thật sự, là khi bị khủng bố bao trùm thì ngoại trừ tuyệt vọng ra thì cũng chỉ có tuyệt vọng. Đối với đại khủng bố, ngàn thế cũng vậy, vạn thế cũng vậy. Thậm chí một kỷ nguyên chỉ vẻn vẹn là một cái nháy mắt mà thôi.
Hắc ám khởi nguyên, nơi khủng bố bắt đầu. Ở đây đừng nói là chúng sinh, ngay cả bá chủ, ngay cả chí tôn vô địch cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng… dưới sự hoảng sợ vô hạn, sẽ đầu hàng làm đầy tớ, sẽ khiến con người ta trầm luân…
Giống như con mắt đã nói, đây là một đoạn lịch sự sẽ khiến con người ta trầm luân, là một đoạn lịch sử khiến con người ta không dám đối mặt. Đây là một đoạn lịch sử kinh khủng nhất…
– Đây chính là thứ ta muốn tìm…
Nhìn quãng thời gian kinh khủng nhất này, Lý Thất Dạ thì thào:
– Đáp án, ở ngay trong lòng mỗi người. Chỉ có biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ thủ vững đạo tâm, không vì vậy mà lay đông.
Vào lúc này, tuy rằng vô địch rất quan trọng, thế nhưng đạo tâm càng quan trọng hơn. Cần phải có một viên đạo tâm vững như bàn thạch. Bằng không, cho dù mạnh mẽ cách mấy thì cũng sẽ làm hại nhân gian, cũng sẽ trở thành nanh vuốt của hắc ám…
Thời gian trôi qua, Lý Thất Dạ đi qua đoạn thời gian hắc ám kinh khủng nhất, đạo tâm bất động, vạn pháp tự nhiên…