– Đúng vậy.
Long Tượng Võ Thần trịnh trọng gật đầu, nói chậm:
– Mộc thiếu chủ giúp Chu Tương võ đình tìm lại Võ Đạo Chiến Côn, vì vậy Chu Tương võ đình đã hứa hẹn với hắn.
– Một đám ngu xuẩn!
Lý Thất Dạ cười lạnh, nói rằng:
– Nếu như Vũ Tổ của các ngươi có biết thì nhất định sẽ giẫm chết hết đám con cháu bất hiếu các ngươi. Ngu hết thuốc chữa, tham lam thành tánh!
– Ngươi…
Bị Lý Thất Dạ quát, Long Tượng Võ Thần biến sắc.
– Võ Đạo Chiến Côn…
Nghe tên gọi này, rất nhiều người không nhận ra thứ này là gì. Nhìn trường côn trong tay Long Tượng Võ Thần, tất cả mọi người biết rằng thanh trường côn này chắc chắn rất khủng bố, rất mạnh mẽ.
Thế nhưng, mọi người không ai nhận ra món binh khí gọi là Võ Đạo Chiến Côn này cả. Rốt cuộc nó có lai lịch như thế nào?
– Ta nhớ ra rồi.
Có một vị lão tổ học thức uyên bác quát lớn, nói rằng:
– Võ Đạo Chiến Côn này là do Vũ Tổ chế tạo. Đồn rằng sau khi Vũ Tổ sáng tạo ra Chu Tương đạo thống thì từng dùng nhật nguyệt để chế tạo ra một món binh khí. Đồn rằng ngày mà món binh khí này được tạo thành thì thiên địa xuất hiện dị tượng, vạn vực rung chuyển…
-… Thế nhưng đời sau chưa ai từng nhìn thấy món binh khí này. Tuy rằng Vũ Tổ mất rất nhiều tâm huyết để chế tạo món binh khí này, thế nhưng thế gian chưa ai từng nhìn thấy Vũ Tổ sử dụng tới nó. Có lời đồn nói rằng, Vũ Thần đặt tên cho món binh khí này là “Võ Đạo Chiến Côn”. Thế nhưng xưa nay hắn chưa tùng dùng nó trước mặt thế nhân.
Nghe vị lão tổ này nói vậy, mọi người nhìn nhau. Nếu như Vũ Tổ chế tạo ra Võ Đạo Chiến Côn thì vì sao lại chưa từng sử dụng tới, cuối cùng là vì nguyên nhân gì?
Đương nhiên, mọi người tin rằng món binh khí được Vũ Tổ dốc hết tâm huyết để chế tạo, hơn nữa ngày binh khí luyện thành lại còn xuất hiện dị tượng, nên món binh khí này tuyệt đối kinh thiên động địa, uy lực tuyệt luân, nắm giữ sức mạnh khủng bố vô biên.
Thế nhưng, vì sao Vũ Tổ lại chưa từng dùng tới món binh khí vô địch này chứ? Lúc này, không ít người bắt đầu nghi ngờ.
Vị lão tổ nọ nhìn Võ Đạo Chiến Côn trong tay Long Tượng Võ Thần, cảm khái rằng:
– Năm đó ta đọc được đoạn truyền thuyết này, ta còn tưởng rằng là do hậu nhân đặt điều. Không ngờ rằng Vũ Tổ thật sự chế tạo ra một món binh khí như vậy. Hôm nay Chu Tương võ đình thế mà tìm lại được nó.
Long Tượng Võ Thần không nói không rằng, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Trên thực tế Chu Tương võ đình có ghi chép về Võ Đạo Chiến Côn. Thậm chí ghi chép còn nói rằng Võ Đạo Chiến Côn nằm trong Chu Tương võ đình, thế nhưng không ai có thể tìm được Võ Đạo Chiến Côn.
Hơn nữa các đời lão tổ của Chu Tương võ đình đều nhất trí cho rằng, uy lực của Võ Đạo Chiến Côn không hề nhỏ, tổ khí không thể sánh bằng. Cũng chính vì vậy các đời lão tổ của Chu Tương võ đình vẫn luôn tìm kiếm Võ Đạo Chiến Côn.
Thế nhưng xưa nay không ai tìm thấy Võ Đạo Chiến Côn. Thế nhưng, hôm nay Mộc Thiếu Thần lại giúp Chu Tương võ đình tìm lại Võ Đạo Chiến Côn. Cũng chính vì vậy Chu Tương võ đình mới cho Mộc Thiếu Thần một cái hứa hẹn.
Cũng chính vì nợ Mộc Thiếu Thần đại ân nên Long Tượng Võ Thần mới chống đỡ Mộc Thiếu Thần.
– Được rồi, bây giờ chúng ta nên kết thúc với nhau.
Long Tượng Võ Thần cầm Võ Đạo Chiến Côn chỉ Lý Thất Dạ, trầm giọng quát.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
– Ngu xuẩn. Hôm nay cho dù không kết thúc thì Chu Tương võ đình của các ngươi cũng xong đời rồi. Các ngươi dẫn sói vào nhà mà còn không hay biết. Chu Tương võ đình các ngươi xong rồi!
– Tôn giá, chớ ăn nói mơ hồ, hãy nói cho rõ ràng.
Hai mắt Long Tượng Võ Thần lạnh xuống, mặt mày nghiêm nghị. Không biết vì sao, lúc này hắn cảm thấy đại sự không ổn. Thế nhưng cụ thể không ổn như thế nào thì hắn không thể nói rõ.
– Không cần. Ngươi sẽ được nhìn thấy, sắp sửa rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt. Nói tới đây, tròng mắt của hắn nghiêm lại, nhìn ra đằng xa.
“Đùng, đùng, đùng…” Trong nháy mắt, toàn bộ Chu Tương võ đình rung chuyển, hơn nữa càng rung càng mạnh, thật giống như toàn bộ Chu Tương võ đình sắp sửa tan vỡ.
– Xảy ra chuyện gì…
Vào lúc này, toàn bộ đạo thống Chu Tương võ đình rung chuyển, vô số người ngã lăn xuống đất, rất nhiều núi non đổ nát, hù vô số đệ tử Chu Tương võ đình sợ hãi giật mình.
Thiên địa rung chuyển, Chu Tương võ đình như tận thế. Thiên địa bắt đầu tối lại, bóng tối chứa đựng hắc ám, như thể bên dưới mặt đất vô ngần của Chu Tương võ đình bốc lên từng sợi hắc ám. Những sợi hắc ám này bắt đầu nối liền với bầu trời, muốn bao phủ toàn bộ bầu trời của Chu Tương võ đình.
– Xảy ra chuyện gì?
Trong thời gian ngắn, vô số đệ tử Chu Tương võ đình cảm thấy bàng hoàng. Bất kể tu sĩ hay là phàm nhân, hoặc là sinh linh trong thiên địa này, ai ai cũng cảm thấy hoang mang bất an.
Bản năng mách bảo họ rằng, nguy hiểm tới rồi, hơn nữa còn là một mối nguy hiểm vô cùng khủng bố. Bản năng nói với bọn họ rằng… chạy mau.
– Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Long Tượng Võ Thần biến sắc, hai mắt mở to, ánh mắt của hắn như một ngọn thần đăng chiếu sáng thiên địa.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…” Lúc này có tiếng đổ nát vang lên. Chỉ thấy trên mặt đất rộng lớn của Chu Tương đạo thống xuất hiện vết nứt, tất cả đạo thổ như sắp vỡ vụn.
Tiếng đổ nát “đùng, đùng, đùng” vang không dứt. Theo vết nứt trên mặt đất ngày càng nhiều, không ít núi sông ở Chu Tương đạo thống bắt đầu sụp đổ.
– Má ơi…
Trong thời gian ngắn, tiếng thốt kinh ngạc vang khắp nơi, không ít sinh linh trốn khỏi quê hương của mình. Khi bọn họ quay đầu lại trong khi chạy trốn thì chỉ thấy quê hương của mình đã đổ nát, núi sông đã sụp đổ thành một cái hố lớn, nhìn mà giật mình.
– Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Chu Tương võ đình đột nhiên xuất hiện dị biến, đại địa đổ nát, vô số tu sĩ giật mình, cảm thấy rợn người.
Mọi người không biết dị biến này đến từ nơi nào, ngay cả Long Tượng Võ Thần trong nhất thời cũng không thể kết luận được.
“Đùng, đùng, đùng” Ngay lúc này, Chu Tương võ đình rung chuyển, bên dưới mặt đất như có thứ gì đó đang chui lên.
Tuy rằng thứ này vẫn chưa chui khỏi mặt đất, thế nhưng khí tức hắc ám đã tuôn lên, cứ như có món đồ hắc ám nào đó bên dưới lòng đất thức tỉnh.
Trong tiếng nổ “đùng, đùng, đùng”, chỉ thấy mặt đất Chu Tương võ đình lồi lên trên. Mới đầu là gồ lên như một nấm mồ, sau đó thì giống như một ngọn núi bùn đất nhô khỏi mặt đất. Cuối cùng “ầm” một cái, chỉ thấy một tòa cổ tháp chui khỏi mặt đất, bùn đất tung tóe.