– Không thể nào, sao có thể là Vũ Tổ chứ, không phải Vũ Tổ đã phi thăng rồi sao?
Có lão tổ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, vẫn còn cảm thấy nghi hoặc.
Long Tượng Võ Thần quát lạnh Lý Thất Dạ, thế nhưng trong lòng của hắn lại không hề chắc chắn, bởi vì người này rất quen mắt. Tuy rằng hắn không nhìn rõ khuôn mặt của người này, thế nhưng quan sát từ thân hình thì giống y hệt như thủy tổ của bọn họ.
– Nói đúng hơn, đây là một phần của thủy tổ các ngươi.
Bị Long Tượng Võ Thần quát, Lý Thất Dạ bình thản nói rằng:
– Vũ Tổ các ngươi dùng võ nhập đạo, lòng sinh cuồng ý. Khi hắn tìm hiểu vô thượng thì trong lòng đã có ma. Hắn nếu muốn bước lên đỉnh cao thì phải trục xuất tâm ma của mình. Vì vậy khi hắn trở thành thủy tổ thì đã dùng thủ đoạn vô thượng trục xuất tâm ma của mình.
– Đáng tiếc, Vũ Tổ các nguoi dùng võ nhập đạo, cuồng ý đã cắm rễ trong lòng từ lâu, vì vậy tâm ma đã trở thành một phần của Vũ Tổ. Vũ Tổ các ngươi trục xuất tâm ma thì cũng giống như tráng sĩ chặt tay, tương đương với chém một đao lên đại đạo của mình. Bởi vì tâm ma là một phần của hắn, vì vậy Vũ Tổ không có cách nào giết chết nó, bằng không thì đại đạo của hắn chắc chắn tan vỡ…
-… Vì vậy Vũ Tổ các ngươi nghĩ ra một biện pháp, giam giữ nó ở bên dưới lòng đất của Chu Tương võ đình, dùng toàn bộ sức mạnh của Chu Tương võ đình trấn áp nó. Đồng thời hắn còn rèn luyện một món binh khí chuyên để trấn áp nó. Món binh khí này gọi là… Võ Đạo Chiến Côn! Chiến côn này bao hàm mười hai thức vô địch nhất của Vũ Tổ các ngươi!
– Vũ Tổ của các ngươi muốn mượn tín ngưỡng của con cháu đời sau, cùng với sức mạnh của thời gian để mài diệt tâm ma dưới lòng đất. Tiếc là con cháu của hắn quá tham lam, luôn nghĩ rằng Vũ Tổ chôn binh khí mạnh nhất dưới lòng đất mà không biết tới bí mật này.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười.
Lý Thất Dạ rủ rỉ kể rõ từ đầu tới đuôi, giống như hắn tận mắt nhìn thấy vậy.
Long Tượng Võ Thần nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, nắm chặt Võ Đạo Chiến Côn. Các đời lão tổ Chu Tương võ đình đều biết Vũ Tổ từng chôn một món binh khí cực kỳ nghịch thiên, thế nhưng lại không biết rõ nguyên nhân thật sự, cũng không biết bí mật đằng sau nó.
Trên thực tế các đời lão tổ Chu Tương võ đình không biết cũng không lạ lắm. Vũ Tổ sẽ không kể chuyện này cho đời sau. Cho dù đệ tử của Vũ Tổ có biết chân tướng thì cũng sẽ không ghi chép lại chuyện này, dù sao chuyện này sẽ làm hỏng anh danh của thủy tổ bọn họ.
Chính bởi vì vậy Chu Tương võ đình chỉ có ghi chép Vũ Tổ từng chôn một món binh khí cực kỳ lợi hại, còn bí mật đằng sau thì không hề có ghi chép gì hết.
– Ha ha ha, họ Lý, ngươi đúng là lợi hại, không ngờ lại biết nhiều như vậy.
Mộc Thiếu Thần đã thoát khỏi Chu Tương võ đình nghe Lý Thất Dạ nói vậy, hắn cười ngông cuồng, nói rằng:
– Ta phải lật vô số sách cổ, bái phỏng rất nhiều đạo thống thì mới tìm được một chút manh mối. Không ngờ rằng ngươi lại thuộc nằm lòng như thế, đúng là không bình thường, không hổ là kẻ địch mạnh nhất mà Mộc Thiếu Thần ta từng gặp.
Hóa ra Mộc Thiếu Thần đã biết bí mật này. Hắn nhân tiện lợi dụng Long Tượng Võ Thần, lợi dụng lòng tham của Chu Tương võ đình. Dưới sự trợ giúp của Chu Tương võ đình, Mộc Thiếu Thần đào ra Võ Đạo Chiến Côn. Đương nhiên cũng giúp Mộc Thiếu Thần tìm được tòa cổ tháp này.
Lão tổ của Chu Tương võ đình cũng giống như Long Tượng Võ Thần vậy. Sau khi bọn họ có được Võ Đạo Chiến Côn thì mừng rỡ như điên, cuối cùng cũng tìm lại được binh khí mạnh nhất mà thủy tổ của bọn họ để lại. Thế nhưng không ngờ rằng bọn họ lại bị Mộc Thiếu Thần lợi dụng.
Nắm chặt chiến côn, Long Tượng Võ Thần mặt mày trắng bệch. Anh danh một đời của hắn cứ như thế đã bị phá hủy. Có thể nói Long Tượng Võ Thần hắn anh minh một đời, không ngờ rằng cuối cùng lại bị một tên vãn bối lợi dụng.
– Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách trở thành đối thủ của ta.
Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, nói rất hời hợt.
– Ha ha ha, họ Lý, ngươi cứ tiếp tục ngông cuồng nữa đi.
Mộc Thiếu Thần cười ngông cuồng, nói rằng:
– Chờ sau khi tâm ma hồi phục nguyên khí năm xưa thì hắn chắc chắn sẽ quét ngang thiên hạ. Tới khi đó toàn bộ Vạn Thống Giới sẽ nằm trong lòng bàn tay của ta. Bổn thiếu chủ không chỉ nhất thống Vạn Thống Giới mà còn muốn giết về Đế Thống Giới, khiến cho Đế Thống Giới run rẩy, để tiện nhân năm đó đối địch với ta run rẩy! Còn tên họ Lý nhà ngươi, tới khi đó chỉ là một bộ xương khô dưới chân bổn thiếu chủ ta mà thôi…
– Nói như vậy, ngươi ở Đế Thống Giới bị người ta đánh như chó mất chủ, chạy tới mức không còn chỗ để trốn, nên mới trốn xuống Vạn Thống Giới.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, lập tức moi được tin tức trong lời nói đắc ý của Mộc Thiếu Thần.
– Ngươi…
Mộc Thiếu Thần đỏ mặt, quát lớn:
– Bổn thiếu chủ chỉ là giấu tài mà thôi…
– Biết rồi, chính là một con chó mất chủ.
Lý Thất Dạ mỉm cười cắt ngang Mộc Thiếu Thần đang biện hộ cho mình.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều người nhìn nhau. Mộc Thiếu Thần mà vô số người coi là quý khách ở Đế Thống Giới lại bị đánh đuổi như chó mất chủ. Nhất thời, rất nhiều người cảm thấy mình như nuốt phải một con ruồi.
Thế nhưng cảm giác buồn nôn này lại không thể nói ra, chỉ có thể nuốt xuống bụng. Cảm giác này, có bao nhiêu không thoải mái, thì không thoải mái hết bấy nhiêu.
Ngay lúc này, chỉ thấy người hắc ám như tỉnh giấc. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên mặt đất, dường như vô cùng quyến luyến cảm giác này, giống như đang sờ vào mảnh đất mà mình yêu thương tha thiết vậy.
“Xì xì xì” Khi bàn tay của hắn vừa chạm lên mặt đất thì đại địa lập tức hắc hóa, bùn đất cây cối đều hóa thành màu đen xám.
“Ô…” Ngay lúc này, tâm ma Vũ Tổ đứng dậy. Hắn há mồm thôn phệ thiên địa, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ Chu Tương võ đình. Trên thực tế, hắn đang cắn nuốt toàn bộ Chu Tương võ đình.
“Hô…” Khi tâm ma Vũ Tổ há mồm thôn phệ thì chỉ thấy sức mạnh vô tận, ánh sáng vô tận, chân khí đạo thổ… đều bay hết vào miệng hắn.
Chỉ nghe “xì, xì, xì”. Bị tâm ma Vũ Tổ thôn phệ, ngàn dặm đại địa nháy mắt biến thành xích thổ. Bất luận là sông núi, hay là hoa lá cây cỏ, hay là muôn cầm tẩu thú, hay là phàm nhân tu sĩ, tất cả đều bị thôn phệ, hóa thành tro bụi.
Chỉ trong nháy mắt mà ngàn dặm đại địa biến thành xích thổ, mất hết sinh cơ, mất hết sinh mệnh.