Khi đó người cầm quyền Đấu Thánh vương triều chính là Thánh các. Thánh các của Đấu Thánh vương triều do các vị lão tổ trong hoàng thất cơ cấu thành, quyết định toàn bộ vận mệnh của Đấu Thánh vương triều, tất cả quyết sách quan trọng của Đấu Thánh vương triều đều xuất phát từ Thánh các.
Thế nhưng sau khi Thái Thanh Hoàng tích lũy từ đời này sang đời khác, tam thế xưng hoàng, giúp hắn tích lũy ra quyền uy tuyệt đối, giúp hắn tích lũy được nội tình tuyệt đối, hơn nữa bản thân hắn còn là một vị Chân Thần bất hủ vô địch.
Cuối cùng, Thái Thanh Hoàng lấy ưu thế tuyệt đối áp chế Thánh các, từ đó về sau Thánh các lui ra khỏi đấu trường quyền lực của Đấu Thánh vương triều, không còn chia sẻ quyền lực nữa, Thánh các cũng không còn xuất hiện trong triều chính.
Cũng chính vì vậy, địa vị độc tôn của Thái Thanh Hoàng trở nên vững chắc, hắn độc tài toàn bộ Đấu Thánh vương triều, nắm giữ tất cả quyền lực của Cửu Bí đạo thống, giúp cho đời này của Thái Thanh Hoàng chân chính đứng trên đỉnh cao.
Có lẽ ở Đế Thống Giới có người mạnh hơn Thái Thanh Hoàng, thế nhưng nhìn khắp Đế Thống Giới, không ai có quyền thế hơn Thái Thanh Hoàng. Hôm nay Thái Thanh Hoàng đã đứng trên đỉnh cao quyền lực của Đế Thống Giới, hắn chính là người có quyền thế nhất Đế Thống Giới.
Cũng chính vì vậy, Thái Thanh Hoàng muốn lập Lý Thất Dạ làm thái tử thì lập Lý Thất Dạ làm thái tử, không ai dám ngăn cản. Nếu là ngày thường, một vị hoàng đế dám lập một người xa lạ làm thái tử thì chắc chắn sẽ chọc vỡ tổ ong, quyết định này chắc chắn sẽ không được chấp nhận.
Thế nhưng tới phiên Thái Thanh Hoàng thì lại không hề bị ngăn cản, rất thuận lợi lập Lý Thất Dạ làm thái tử. Hơn nữa, Thái Thanh Hoàng muốn cho Lý Thất Dạ lấy vài món bảo vật phòng thân thì chỉ cần nói một câu, bảo khố của Đấu Thánh vương triều lập tức rộng cửa cho Lý Thất Dạ, không cần bất cứ ai khác đồng ý cả.
Đây chính là độc tôn thế gian, nhìn khắp Đế Thống Giới cũng chỉ có một mình Thái Thanh Hoàng là làm được. Nắm giữ quyền lực như thế, thật sự khiến cho người khác phải ghen tị.
Thế nhưng quyền lực độc tôn này chẳng mấy chốc nữa sẽ rơi vào tay Lý Thất Dạ. Nếu như để người ta biết một tên tiểu tử vô danh như Lý Thất Dạ lại nắm giữ quyền lực độc tôn thiên hạ như này thì sẽ có rất nhiều người chấn động, Lý Thất Dạ sẽ trở thành tảng thịt mỡ trong mắt mọi người.
– Không biết điện hạ muốn loại bảo vật nào? Bảo khố của vương triều rất lớn, nếu như điện hạ có yêu cầu thì thuộc hạ càng tiện dẫn đường hơn.
Trên đường đi tới bảo khố, Trương Giáp Đệ hết lòng suy nghĩ thay Lý Thất Dạ.
– Tùy tiện nhìn qua, nếu muốn thì sẽ lấy.
Lý Thất Dạ nói.
Trương Giáp Đệ không khỏi nhìn Lý Thất Dạ. Hắn không rành mưu lược, thế nhưng bệ hạ đã lập Lý Thất Dạ làm thái tử thì hắn sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Tuy nhiên Trương Giáp Đệ cũng thấy rất lạ lùng. Thanh niên bình thường như Lý Thất Dạ bị lập làm thái tử thế nhưng phản ứng lại rất bình thản. Nếu như đổi lại là người khác thì e rằng đã hưng phấn nhảy nhót tận trời rồi.
Nghĩ mà xem, năm đó khi hắn được bệ hạ nhìn trúng, hắn kích động không thôi, cả đêm không nhắm mắt, giống hệt như đang nằm mơ.
So sánh với vẻ bình thản lúc này của Lý Thất Dạ, Trương Giáp Đệ không khỏi cảm thấy xấu hổ thay biểu hiện năm xưa của mình. Nếu như mình ở tuổi Lý Thất Dạ được lập làm thái tử thì chẳng phải sẽ hưng phấn bể tim luôn hay sao.
– Điện hạ đã từng tu luyện?
Trương Giáp Đệ đánh giá Lý Thất Dạ. Hắn có thể thấy được Lý Thất Dạ đã từng tu luyện, quan sát vẻ ngoài thì đạo hạnh của Lý Thất Dạ rất nông cạn. Tuy nhiên không thể nhìn ra hắn tu luyện công pháp gì, nhưng cho dù có tu luyện công pháp gì đi nữa thì cũng chỉ là công pháp rất thô thiển mà thôi.
– Tùy tiện tu luyện một chút mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói.
Trương Giáp Đệ vội nói:
– Không biết điện hạ tu luyện công pháp gì? Cảnh giới gì? Có lẽ thuộc hạ có thể giúp điện hạ tìm được bảo vật phù hợp.
Trương Giáp Đệ có tư cách nói câu này. Hắn là Chân Thần bất hủ, ở trong bất kỳ một đạo thống nào, hắn đều là tồn tại cấp bậc lão tổ, mọi đệ tử đều phải cung kính với hắn, ngay cả đệ tử thiên tài thì hắn cũng có tư cách chỉ điểm một hai.
Chỉ là, Trương Giáp Đệ không coi mình là Chân Thần bất hủ mà thôi.
– Chân Đồ cấp mười ba, còn công pháp… chỉ tùy tiện tu luyện mà thôi.
Lý Thất Dạ thuận miệng đáp.
– Ách…
Trương Giáp Đệ giật mình, sau đó nói khẽ:
– Điện hạ, trong cảnh giới tu sĩ không có Chân Đồ cấp mười ba. Chân Đồ cao nhất chỉ có chín cấp.
Đổi lại là người khác, đừng nói Chân Thần bất hủ, mà ngay cả một cường giả cũng sẽ cười nhạo Lý Thất Dạ. Ngay cả thường thức cơ bản nhất cũng không biết mà cũng dám khoác lác nói đã từng tu luyện, đúng là ngay cả nhập môn cũng chưa từng.
Nhưng Trương Giáp Đệ lại không cười nhạo Lý Thất Dạ, chỉ thiện ý nhắc nhở. Hắn vốn là Chân Thần bất hủ, lẽ ra không cần phải hạ thấp mình như vậy.
– Há, thì ra là như vậy
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy thì cấp ba. Thế nhưng, ta càng thích cấp mười ba hơn, nghe có vẻ phong cách hơn, có thần vận hơn.
Nghe vậy, Trương Giáp Đệ cười khổ. Đây là lần đầu tiên hắn gặp gỡ một người tùy tiện đến như thế, một người ngay cả cấp bậc tu luyện của mình cũng nói tùy tiện. Người này, lòng dạ phải lớn thế nào thì mới làm được như thế?
– Nếu như điện hạ có hứng thú thì có thể thử tu luyện những công pháp khác. Bên trong vương triều có vô số công pháp cho điện hạ chọn. Nếu điện hạ không chê thì thuộc hạ có thể tham mưu cho điện hạ.
Trương Giáp Đệ cố gắng nói ra câu này một cách thân thiện.
Phải biết rằng hắn là Chân Thần bất hủ, đổi lại là những người khác, được Trương Giáp Đệ chỉ điểm thì chẳng khác gì có được đại cơ duyên, thế nhưng bây giờ lại nghe như Trương Giáp Đệ cầu xin Lý Thất Dạ tu luyện vậy.
Đương nhiên, hiện tại Lý Thất Dạ đã là thái tử của Đấu Thánh vương triều. Theo phong cách độc tài của Thái Thanh Hoàng thì Lý Thất Dạ thật sự có thể tùy ý lựa chọn công pháp của Đấu Thánh vương triều mà không cần bất kỳ ai cho phép.
– Có Chân Thần bất hủ như ngươi làm thị vệ, ta còn cần tu luyện để làm gì nữa, nên đương nhiên phải cố gắng sống hưởng thụ.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Trương Giáp Đệ cười khổ, kiên nhẫn nói rằng:
– Điện hạ, cũng không thể nói như vậy được, thuộc hạ không nhất định có thể bảo vệ ngươi cả đời. Huống chi, cường giả trong thiên hạ nhiều như sao trên trời, người mạnh hơn ta cũng không hề ít. Nếu như điện hạ có thể tu luyện một, hai tuyệt học phòng thân thì không còn gì bằng.