“Oanh” Đế Tử Chuy thế tới vô song, trong chớp mắt đánh giết thể ma, kích thế y nguyên phách trảm hướng Lý Thất Dạ.
– Đều đi thôi…
Trong nháy mắt này, Lý Thất Dạ đem tử điện lôi quang vô cùng vô tận trên người đều dẫn tới trên hai tay, trong nháy mắt, ở giữa hai tay Lý Thất
Dạ tạo thành một điện hải lôi trì đáng sợ, điện hải lôi trì lăn lộn,
theo hai tay của Lý Thất Dạ nghênh đón ngăn cản Đế Tử Chuy, tử điện lôi
quang vô cùng vô tận giống như cuồng long!
– Điên rồi, lấy tay không tiếp Đế khí!
Tất cả mọi người thấy một màn như vậy, đều thoáng cái sợ ngây người! Tay không tiếp Đế khí, đừng nói là tiểu bối, coi như là Đại Hiền cũng không dám, tay không tiếp Đế khí, đây tuyệt đối là tự tìm đường chết!
Oanh…
Đế Tử Chuy đánh rơi, tựa như biển cả bị sấy khô, tựa như Uông Dương bị đánh xuyên, ở dưới một kích vô địch của Đế Tử Chuy, tử điện lôi quang
như Uông Dương cũng thoáng cái bị đánh nát, thoáng cái bị sấy khô.
Oanh một tiếng vang thật lớn, cả người Lý Thất Dạ bị Đế Tử Chuy đánh
bay! Thân thể cao như bầu trời xuất hiện một đường lại một đường khe hở, nhưng mà, từ khe hở phun ra ngoài không phải máu tươi, lại là nước Minh Hà, lúc này, toàn thân Lý Thất Dạ giống như là cự nhân tràn đầy Minh Hà Chi Thủy, còn Minh Hà Chi Thủy vậy mà chớp động lên lục quang, như là lông xanh, trong nháy mắt xe chỉ luồn kim, thoáng cái đem vết thương
như hẻm núi của Lý Thất Dạ vá lại.
– Giết…
Ngay cả lão giả cũng không dám tin tưởng, một kích của Đế khí, vậy mà
không giết chết một tên tiểu bối, hắn triệu hồi Đế Tử Chuy, “Oanh” một
tiếng vang thật lớn, lại một lần nữa đánh giết mà ra, kích thứ hai của
Đế khí, toàn bộ sinh linh đều nơm nớp lo sợ, Cổ Thánh cũng như nhau phục bái ở trên đại địa.
– Lão quỷ, ta với Thanh Huyền cổ quốc của ngươi thế bất lưỡng lập!
Gặp Đế Tử Chuy lại một lần nữa đánh xuống, Lý Thất Dạ sầm mặt lại, hộp
đá hé ra, “Ông” một tiếng, một đạo huyền quang trùng thiên, đánh vào
phía trên Đế Tử Chuy!
Phanh… một tiếng, Đế Tử Chuy bị đạo huyền quang này đánh trúng, thoáng
cái bay lên, một màn này để cho người ta động dung, Đế Tử Chuy đây chính là Tiên Đế Bảo khí a!
Oanh…
Mặc dù Đế Tử Chuy bị đạo huyền quang này đánh trúng bay lên, nhưng mà, ở trong chớp mắt, nó lại lấy tư thế vô địch chém tới Lý Thất Dạ, không
trảm Lý Thất Dạ sẽ không thôi!
Lý Thất Dạ sầm mặt lại, không cần suy nghĩ, trực tiếp đem hộp đá đập ra ngoài, trong này là chứa Trung châu chí bảo a!
– Đồ đần!
Vừa lúc đó, một tiếng quát lạnh vang lên, đột nhiên, một bàn tay trắng
nõn rơi xuống, hộp đá rơi vào trong tay, hộp đá chuyển một cái, lập tức
dâng trào ra huyền quang vô cùng vô tận, Cửu Thiên Thập Địa đều bị chiếu sáng, trong chớp mắt này, tựa như là tiên giới bị mở ra, dâng trào ra
tiên quang vô tận.
“Phanh” tại thời khắc này, Đế Tử Chuy thoáng cái bị đánh bay đến chân trời, bị đánh bay ra Thiên Cổ Thi Địa.
– Không…
Ở giữa thạch hỏa điện quang, bàn tay trắng nõn cầm hộp đá, huyền quang
chuyển một cái, tại chỗ đem Thanh Huyền cổ quốc đệ bát tổ đánh giết đến hôi phi yên diệt!
Không biết lúc nào, ở trong hư không đã đứng một nữ tử, phong hoa
tuyệt thế, vạn cổ khó có, nàng đứng ở nơi đó, tựa như Nguyệt trung tiên
tử, một thân y phục phong cách cổ xưa vô cùng, liền để cho người ta biết được nàng không phải sống ở đương đại!
Nữ tử này tay cầm cổ hộp, tú mục đóng chặt, cũng không có mở mắt nhìn
bất luận kẻ nào một cái, mặc dù là như thế, y nguyên không tổn hại vẻ
đẹp của nàng.
– Địa Tiên…
Nhìn thấy nữ tử này, tất cả mọi người chấn động theo. Thậm chí là mấy vị Địa Tiên ở đây cũng theo đó động dung, ngay cả chưởng môn một đời cuối
cùng của Thiên Đế Môn cũng biến sắc, lầm bầm nói ra:
– Là nàng!
Trung Châu công chúa! Vị Bảo Chủ đã từng cùng Lý Thất Dạ giao dịch qua
kia, nữ tử cực kỳ thần bí! Nhìn nữ tử thần bí trước mắt này, ai cũng sẽ
không nghĩ tới, một Địa Tiên sẽ ra tay trợ giúp Lý Thất Dạ một tay.
– Ngươi tới vừa vặn, giảm đi một tấm Tiên lệnh chỉ của ta.
Lý Thất Dạ nhìn thấy Trung Châu công chúa, nở nụ cười, khoan thai nói.
Oanh.. oanh… oanh…
Vừa lúc đó, trên chín tầng trời, ngọn nguồn Minh Hà chảy ra, lại một lần nữa tiếng sấm rền rĩ, tử điện lôi hải vô tận hình thành.
– Ngươi trộm Minh Hà Chi Thủy cảu Địa Phủ, Địa Phủ sẽ không bỏ qua ngươi!
Mặc dù Trung Châu công chúa nhắm tú mục, lại nhìn Lý Thất Dạ một cái, nói ra:
– Đem Minh Hà Chi Thủy trả lại Địa Phủ!
Thân thể to lớn của Lý Thất Dạ nhìn nhìn tử điện lôi quang trong thiên khung, nhún vai nói ra:
– Thật keo kiệt.
Nói xong, há mồm phun ra Minh Hà Chi Thủy vô cùng vô tận, ở thời điểm này, từ trong miệng Lý Thất Dạ phun ra Minh Hà Chi Thủy tựa như một
tràng Minh Hà đảo lưu, xông vào phía trên thiên khung, cuối cùng biến
mất ở trên chín tầng trời.
Quỷ dị là, thời điểm Lý Thất Dạ phun ra tất cả Minh Hà Chi Thủy, trên
chín tầng trời vốn là uẩn sinh thành tử điện lôi hải vậy mà biến mất!
Thời điểm Lý Thất Dạ phun ra tất cả Minh Hà Chi Thủy, thân thể của hắn
chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng biến trở về bộ dáng trước kia của hắn.
– Thứ quỷ này, thật đúng là rất keo kiệt, mỗi lần trộm Minh Hà Chi Thủy nó đều muốn hàng Lôi phạt!
Lý Thất Dạ bất đắc dĩ nói ra:
– Ta vốn là muốn đem Minh Hà Chi Thủy này luyện thành đồ tốt nuôi thể ma kiếp tiếp theo một chút! Hiện tại thứ quỷ này lại hướng ta đòi nước
Minh Hà, keo kiệt giống như Thần giữ của, không phải chỉ là nước Minh Hà sao!
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho người ta không nói được lời nào,
tiểu tử này cũng quá khủng bố, quá tà môn đi, muốn đem lượng lớn Minh
Hà Chi Thủy như thế nuôi dưỡng ở thể nội, đây quả thực là điên rồi!
– Quy vị…
Ở thời điểm này, lồng ngực của Lý Thất Dạ dâng trào ra hào quang óng
ánh, thể phách hướng bầu trời khẽ hấp, toàn thân thể ma bị tử điện lôi
hải bao phủ bị Đế Tử Chuy chém giết, hóa thành chất lỏng màu tím! Lúc
này, thể phách ở lồng ngực của Lý Thất Dạ khẽ hấp, lại đem tử dịch hút
vào lồng ngực, ở thời điểm này, thanh âm vang dội keng keng vang
lên, thể phách hiển hiện từng cái dây xích pháp tắc. Như là bộ rễ đem tử dịch này hút khô.
Vừa lúc đó, thể phách quang hoa đại thịnh, pháp tắc hóa thành khải giáp
mặc lên người, ở thời điểm này, Thể phách chìm nổi ở trong lồng
ngực, giống như là một vị Thần, chiếu sáng Đại Thiên Thế Giới, trấn áp
vạn cổ Ma Vương!
– Trấn Ngục Thần Thể tiểu thành!
Thấy một màn như vậy, Bảo Trụ Thánh Tử thấp giọng nói ra, trong lời nói
của hắn mang theo thanh âm cắn răng, không hề nghi ngờ. Hắn là ghen ghét đến phát cuồng, Trấn Ngục Thần Thể, hắn truy cầu cả đời, nhưng mà, lại
bị một phàm thể tu luyện đến tiểu thành, này làm sao không cho hắn ghen ghét đến phát cuồng?
– Thể ma quy nguyên, Thể hoa nhập phách, đại doanh đại hư, thật sự là đại viên mãn!