Lý Thất Dạ vẫn còn giữ thái độ cao thượng, vẫn còn nói chuyện lớn lối như thế, làm cho Phong Thần giận không nhỏ, rất muốn tát chết tên khốn nạn này.
– Ngươi bây giờ chỉ là quân mất nước mà thôi!
Phong Thần nói lạnh lùng. Hắn đã nói rõ như thế rồi, còn cần phải nói nhiều thêm nữa sao?
– Quân mất nước thì đã sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Làm người, không thể nói mà không giữ lời. Người càng mạnh thì càng nên như vậy, bằng không thì chỉ là phàm phu tục tử mà thôi. Một chuyện, đôi khi sẽ quyết định thành bại của ngươi, cũng quyết định đạo tính của ngươi, lại càng có thể chi phối đạo tâm của ngươi.
– Đạo tâm…
Phong Thần nhắm mắt lại. Hắn là Chân Thần bất hủ, hắn đương nhiên biết cái gì gọi là đạo tâm, cũng biết một viên đạo tâm kiên định quan trọng với cường giả như thế nào.
Vấn đề là, người trẻ tuổi ngày nay có mấy ai đàm luận đạo tâm? Mọi người chỉ đàm luận đạo hạnh sâu cạn, công pháp mạnh yếu. Thế nhưng, chữ “đạo tâm” lại được thốt ra từ một kẻ đạo hạnh nông cạn như Lý Thất Dạ, đúng là khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Đối với tiểu tu sĩ mới nhập môn, bọn họ đều giãy dụa muốn có công pháp tốt hơn, có bảo vật tốt hơn. Ở giai đoạn này, tất cả tu sĩ chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn mà thôi.
Thế nhưng, ở giai đoạn này, có mấy ai từng nghĩ tới chuyện đánh bóng đạo tâm chứ, thậm chí có người còn chẳng biết đạo tâm là thứ gì nữa.
Trên thực tế, tu sĩ có ngàn tỉ, thế nhưng không mấy ai thật sự quan tâm tới đạo tâm. Theo mọi người thấy, đạo tâm là thứ rất mơ hồ, căn bản không hề có tác dụng cho việc tu luyện.
Thế nhưng Phong Thần là Chân Thần bất hủ, đi đến trình độ như ngày hôm nay, hắn đương nhiên biết tầm quan trọng của đạo tâm.
Vấn đề là, lời nói này lại được thốt ra từ miệng của Lý Thất Dạ, đây mới là chuyện khiến hắn ngạc nhiên.
– Bất tín, khó sống tại thế, càng khó vấn đỉnh lên trời.
Lý Thất Dạ nói chậm:
– Trong lòng không có chữ tín thì lấy gì kiên trì, cuối cùng rồi cũng có ngày sẽ dao động.
Câu nói này của Lý Thất Dạ khiến cho Phong Thần đanh mắt, bắn ra từng sợi hàn quang đáng sợ.
Là Chân Thần bất hủ, mạnh hơn không ít Chân Đế, người như hắn, lời hứa của hắn đương nhiên đáng giá nghìn vạn.
Trong thế cuộc hô nay, nếu như hắn muốn hối hôn, muốn phủ nhận mối hôn sự này thì không có gì khó khăn hết.
Thế nhưng, cản trở lớn nhất của Phong Thần hiện nay đó chính là bản thân hắn. Hắn sẽ tự hỏi mình, mình có thể tuân thủ lời hứa của mình không, có thể giữ lời hứa đáng giá nghìn vàng không.
Như Binh Trì thế gia thì không có áp lực này. Bọn họ trực tiếp trở mặt, lợi dung kẽ hở dùng Binh Trì Ánh Kiếm thay thế Binh Trì Hàm Ngọc gả vào hoàng cung.
Thái Thanh Hoàng đã chết, giang sơn cũng đã không còn, làm chuyện như vậy không có gì khó khăn hết. Thứ duy nhất cản trở bọn họ chính là bản thân mình.
Đối với Phong Thần, cách làm bỉ ổi như Binh Trì Tuyệt Tôn, hắn không làm được.
Vì vậy lúc này Phong Thần tiến thối lưỡng nan. Hắn càng hi vọng Lý Thất Dạ biết khó mà lui, tự từ bỏ mối hôn sự này.
Phong Thần giận dỗi, thế nhưng Lý Thất Dạ không từ bỏ mối hôn sự này thì hắn cũng không thể làm gì hơn. Mặc dù lấy thực lực của hắn thì hắn hoàn toàn có thể ép buộc Lý Thất Dạ giao ra hôn khế, thế nhưng hắn là người có chừng mực, đã đáp ứng Thái Thanh Hoàng rồi thì hắn sẽ không chối bỏ lời hứa của mình.
– Đi…
Phong Thần dứt khoát không nói, mang theo Lý Thất Dạ chớp một cái, nháy mắt biến mất.
Khi Lý Thất Dạ xuất hiện lại thì bọn họ vẫn ở trong mây, thế nhưng đưa mắt nhìn thì thấy núi non chập trùng trong mây, giống như là một mảnh giang sơn ở trên bầu trời vậy.
Không phải tốc độ của Phong Thần nhanh, mà là hắn đi uyên qua không gian, từ vùng không gian này đi tới vùng không gian khác.
Đây cũng là lĩnh vực mà Phong Thần am hiểu nhất, bởi vì hắn tu luyện bí Hành trong cửu bí. Nó không chỉ giúp hắn có tốc độ tuyệt thế vô song, mà còn giúp hắn có thể vượt qua không gian ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào.
Cũng bởi vì Phong Thần tu luyện bí Hành nên hắn mới trở thành Phong Thần như một cơn gió có thể tới bất cứ nơi nào.
Là Chân Thần bất hủ, thực lực của hắn đã đủ mạnh để vượt qua không gian, sau khi tu luyện bí Hành rồi thì càng trở nên độc nhất vô nhị.
Trong năm lão tổ chí tôn, luận tốc độ, luận vượt qua không gian thì không ai có thể vượt qua Phong Thần. Ngay cả Thái Thanh Hoàng lúc còn tại thế thì cũng không bằng Phong Thần.
Cũng chính vì vậy, nếu như Phong Thần muốn chạy trốn thì ở Đế Thống Giới không ai có thể ngăn được hắn cả.
Trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi khác, nhìn thấy vùng thế giới như kỳ quan này, sợ rằng rất nhiều người sẽ thán phục một tiếng.
Thần Hành môn, vùng giang sơn mà Lý Thất Dạ đang nhìn thấy chính là Thần Hành môn, là một trong năm môn phái truyền thừa mạnh mẽ nhất Cửu Bí đạo thống.
Thần Hành môn cũng coi như là một môn phái khá thần bí ở Cửu Bí đạo thống, bởi vì không có mấy người biết tổ địa của Thần Hành môn ở đâu hết.
Ngay cả đệ tử của Thần Hành môn cũng không biết tổ địa của Thần Hành môn ở nơi nào.
Trước mắt là biển mây mênh mông, đưa mắt nhìn đằng trước thì biển mây này giống như vô tận. Ở trên biển mây vô tận mọc lên từng ngọn núi, thậm chí có những ngọn núi xanh miết liền thành một vùng, nhìn chẳng khác gì là vạn dặm sơn hà.
Trong biển mây có rất nhiều ngọn núi lơ lửng trên mây, cũng có không ít ngọn núi chìm nổi trong mây, giống như bị mây quấn lấy, làm cho những ngọn núi này tăng thêm mấy phần thần bí.
Trong biển mây có ngọn núi cao thẳng trời, ngọn núi này cao vút, có thác nước từ trên đỉnh trút xuống, nhìn từ xa cực kỳ đồ sộ.
Trong biển mây núi non chập trùng này, bất kể những ngọn núi này làm sao có thể trôi nổi cách mặt đất, thế nhưng khi quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện những ngọn núi trôi nổi trong biển mây này đều bao quanh một vài ngọn núi, hơn nữa mấy ngọn núi này cũng là những ngọn núi cao lớn nhất, cứ như mấy ngọn núi này là chúa tể của vùng thế giới này vậy.
Mấy ngọn núi này chính là trung tâm của Thần Hành môn, là nơi mà chỉ có lão tổ địa vị cao cả mới có thể ở lại. Nơi này chứa đựng chư thiên bảo vật cùng với tiên tài đời đời tích lũy của Thần Hành môn.
Thần Hành môn là một trong năm môn phái truyền thừa mạnh nhất Cửu Bí đạo thống, nắm giữ bí Hành trong cửu bí.