Ở Cửu Bí đạo thống, nắm giữ cửu bí cũng có nghĩa là có nội tình lớn bằng trời, đồng thời cũng quyết định công pháp của môn phái này.
Ví như Vạn Trận quốc, bọn họ nắm giữ bí Trận trong cửu bí, vì vậy Vạn Trận quốc là truyền thừa tinh thông trận pháp nhất Đế Thống Giới, cũng là quốc gia trận pháp mạnh mẽ nhất.
Ví như Binh Trì thế gia, bọn họ nắm giữ bí Binh trong cửu bí, vì vậy thủ pháp rèn đúc binh khí của Binh Trì thế gia tuyệt thế vô song, không ai sánh bằng. Vì vậy có người từng nói rằng, binh khí tốt nhất ở Đế Thống Giới thường có xuất thân từ Binh Trì thế gia. Câu nói này không phải chỉ là một câu nói suông.
Thần Hành môn nắm giữ bí Hành nên rất nhiều công pháp của Thần Hành môn đều được diễn hóa từ bí Hành.
Vì vậy, đệ tử của Thần Hành môn rất nhanh nhẹn. Nếu như tổ chức chạy đua thì toàn bộ Cửu Bí đạo thống, thậm chí là toàn bộ Cửu Thống giới cũng không có truyền thừa nào có thể bằng Thần Hành môn.
Thần Hành môn nắm giữ bí Hành, vì vậy bọn họ không chỉ nhanh nhẹn, mà đồng thời bộ pháp của đệ tử Thần Hành môn cũng vô đối thiên hạ, tốc độ không ai sánh bằng.
Từng có người nói rằng, nếu như muốn chạy trốn, như vậy người chạy trốn nhanh nhất, chạy trốn dễ dàng nhất, tuyệt đối là đệ tử Thần Hành môn.
Chính bởi vì có ưu thế trời cho, cho nên Thần Hành môn có tốc độ lan truyền tin tức nhanh nhất Đế Thống Giới, cũng có được hệ thống tình báo đầy đủ nhất.
Thậm chí có người còn nói rằng, khi Thần Hành môn mới thành lập, nhiệm vụ chính của nó là tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn, nắm giữ hệ thống tin tức hoàn thiện nhất Đế Thống Giới.
Vì vậy, mới đầu, rất nhiều môn phái truyền thừa ra giá cao để mua tin tức hoặc tình báo của Thần Hành môn.
Nhưng mà, sau này thực lực của Thần Hành môn ngày càng mạnh, nội tình ngày càng dày, Thần Hành môn từ từ không kinh doanh chuyện này nữa, từ từ đi lên con đường xưng bá, vấn đỉnh quyền lực. Cũng chính vì vậy, Thần Hành môn đã không còn là môn phái buôn bán tin tức hay tình báo nữa, mà đã trở thành thế lực lớn ở Cửu Bí đạo thống.
Bóng người lóe lên, Phong Thần dẫn Lý Thất Dạ tới ngọn núi cao nhất của Thần Hành môn. Nơi này canh phòng chặt chẽ, mỗi một tấc bùn đất trên ngọn núi này đều lập lòe ánh sáng, cả ngọn núi được gia trì rất mạnh mẽ.
Trên ngọn núi này có một ngôi nhà đá, ngoài cửa nhà đá treo một tấm biển gỗ, trên biển viết hai chữ “bí khố”. Đây hính là thư khố lớn nhất, bí ẩn nhất của Thần Hành môn. Rất nhiều công pháp bí kíp của Thần Hành môn đều được giấu ở trong này.
Đương nhiên, trong bí khố cũng có vô số tông quyển, bí văn dật án…
Ngày thường, người ngoài không thể nào đi vào bí khố này, ngay cả đệ tử Thần Hành môn cũng không thể đi vào. Trừ phi được lão tổ cho phép, bằng không thì không thể đi vào tòa bí khố này.
“Két… két… két…” Tiếng cửa đá nặng nề vang lên, Phong Thần dẫn Lý Thất Dạ đi vào bảo khố.
Tuy rằng Lý Thất Dạ là người ngoài, thế nhưng dựa vào thân phận chí cao vô thượng của Phong Thần ở Thần Hành môn, ở Thần Hành môn không có gì có thể ngăn cản hắn cả.
Nhìn từ bên ngoài thì nhà đá không lớn, thế nhưng sau khi đi vào thì sẽ phát hiện nơi này rất rộng lớn, giống như đi vào một vùng không gian khác vậy.
Đi vào thế giới này, mùi sách cũ phả vào mặt, có thể tưởng tượng được nơi này thu gom bao nhiêu sách cổ.
Đi vào bí khố, ngươi sẽ phát hiện sách ở nơi này nhiều như sao trên trời, vô số giá sách đặt song song với nhau, sách nhiều vô tận.
Nơi này cất giữ vô số sách, chúng không chỉ là tin tức, tình báo mà các đời Thần Hành môn thu thập được, mà còn có đủ loại sách vở do các đời đệ tử Thần Hành môn thu thập được ở khắp cửu thiên thập địa.
Khác với những môn phái truyền thừa khác là, Thần Hành môn lập nghiệp từ tin tức tình báo, vì vậy các đời đệ tử của Thần Hành môn đều có sở thích thu thập sách vở. Đối với bọn họ, bất kể có tác dụng hay không, bất kể có quý giá hay không thì những quyển sách này đều ghi chép rất nhiều tin tức.
Vì vậy, sau khi trải qua sàng lọc thì vô số thư tịch cổ bí được đưa vào trong bí khố. Không riêng là sách ghi chép lịch sử, mà còn có rất nhiều bí ẩn hoặc tình báo mà các đời đệ tử khai quật được. Những thứ này được ghi lại trong bản chép tay hoặc nhật ký, cuối cùng được cất vào trong bí khố.
Có thể nói, đống sách mênh mông này ghi chép toàn bộ tin tức sát thực nhất của Đế Thống Giới, hơn nữa tin tức còn rất đa dạng.
Có giá trị thì như trải nghiệm khắc phục tâm ma khi ngộ đạo của vị thủy tổ nào đó. Chuyện linh tinh thì như thủy tổ nào đó có mấy vị phu nhân, đã từng ám muội với ai…
Phong Thần dẫn Lý Thất Dạ đi tới khu vực gửi sách cổ, nhìn xung quanh, nói với Lý Thất Dạ:
– Ngoại trừ khu vực gửi công pháp bí kíp ra thì tất cả khu vực trong bí khố đều mở cửa với ngươi, ngươi có thể lật xem tất cả thư tịch.
Phong Thần làm như vậy là rộng lượng lắm rồi. Cho một người ngoài đi vào bí khố, hơn nữa còn cho phép hắn lật xem tất cả thư tịch ngoại trừ công pháp bí kíp, coi như đã hậu đãi Lý Thất Dạ lắm rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đi tới một góc, nơi này có bàn đá cùng ghế đá, trên bàn có đèn có mực, vừa nhìn là biết từng có người viết lách ở nơi này, từng có người soan thảo lịch sử bí văn ở nơi này…
Thế nhưng rất lâu rồi chưa có ai ngồi vào bàn đá này nên trên bàn đá đã tích một tầng bụi bặm.
Lý Thất Dạ đưa tay cầm một cuộn da dê đặt trong ống, mở ra nhìn, là một tấm cổ đồ chưa hoàn thiện, nhìn lướt qua, mỉm cười.
– Xem ra Thần Hành môn các ngươi lâu rồi chưa có người biên soạn sách sử, soạn thảo bí văn.
Lý Thất Dạ cười nói.
Phong Thần trầm mặc. Lý Thất Dạ nói đúng, tuy Thần Hành môn lập nghiệp bằng việc tìm hiểu tin tức, đào móc bí mật. Thế nhưng sau khi Thần Hành môn ngày một lớn mạnh thì càng ngày càng ít đệ tử tình nguyện làm chuyện này. Hôm nay, đệ tử tình nguyện đi tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn ngày càng ít, nên càng khỏi phải nói tới chuyện bắt những đệ tử đó làm công tác biên soạn lời đồn khô khan này.
Vì vậy, mặc dù bây giờ vẫn còn một ít đệ tử tìm hiểu tin tức tình báo, thế nhưng đệ tử biên soạn lịch sử bí văn thì đã không còn nữa, đã bỏ không mấy đời rồi.
Thậm chí, trong khoảng thời gian này, Lý Thất Dạ là người đầu tiên cảm thấy hứng thú với thư tịch ở nơi này.