Phi Hoa Thánh Nữ khinh thường nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
– Cho dù ngươi có ngàn vạn bảo vật Chân Đế, cho dù ngươi có bảo khố hoàng gia thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi! Hừ, một tên rác rưởi ngu dốt bất tài mà cũng muốn cưới ta, nằm mơ đi!
Ở trong mắt Phi Hoa Thánh Nữ thì Lý Thất Dạ chính là một tên hôn quân hoang dâm vô độ, chính là một tên rác rưởi ngu dốt bất tài. Nàng là thiên chi kiêu nữ, nàng luôn cao cao tại thượng, kiêu căng tự mãn, nàng làm sao có thể nhìn trúng Lý Thất Dạ chứ, nàng cũng sẽ không gả cho Lý Thất Dạ.
– Đêm nay đưa nàng tới làm ấm giường cho ta!
Lý Thất Dạ cười cợt, giương cằm nhìn Phi Hoa Thánh Nữ, hời hợt nói với Thiên Hạc Chân Nhân:
– Hôm nay bổn hoàng muốn thỏa thích một phen, sẽ dạy dỗ thật kỹ con đàn bà này!
Lý Thất Dạ nói thế, sắc mặt của Phi Hoa Thánh Nữ cực kỳ khó coi, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, hai mắt ngùn ngụt lửa giận. Đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa cũng phẫn nộ, câu nói này đúng là đang nhục nhã thánh nữ trong lòng bọn họ mà!
– Ngươi sạch miệng lại một chút…
Hạc Phi công tử giận dữ, quát lên.
– Sao hả? Có ý kiến gì không?
Lý Thất Dạ lười biếng nói rằng:
– Một con đàn bà mà thôi, có thể lên giường bổn hoàng, được bổn hoàng dạy dỗ, có thể quỳ liếm bổn hoàng, chính là vinh hạnh!
– Ngươi muốn chết!
Hạc Phi công tử vốn yêu thích Phi Hoa Thánh Nữ, bây giờ nghe Lý Thất Dạ nhục nhã người mình yêu trước mặt mọi người, hắn làm sao có thể nuốt nổi cơn giận này chứ. Hắn cực kỳ giận dữ, hét lớn một tiếng, “keng”, trong nháy mắt, trường kiếm ra khỏi vỏ, đâm tới yết hầu của Lý Thất Dạ nhanh như tia chớp.
Hạc Phi công tử cũng biết trong tay của Lý Thất Dạ có bảo vật nghịch thiên, vì vậy hắn tiên phát chế nhân, không cho Lý Thất Dạ cơ hội ra tay, muốn một kiếm chém chết Lý Thất Dạ.
Kiếm như tia chớp! Khi Hạc Phi công tử ra tay, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ Thần Hành môn nhìn nhau, nhưng không có bất kỳ ai ra tay ngăn cản, thậm chí còn không quát ngừng. Bọn họ vui vẻ nhìn, nếu như Hạc Phi công tử giết chết Lý Thất Dạ thì cũng là chuyện tốt.
Theo Thiên Hạc Chân Nhân thấy thì đạo hạnh của Lý Thất Dạ yếu tới mức có thể bỏ qua, chỗ dựa của hắn chỉ là bảo vật mà Thái Thanh Hoàng để lại mà thôi. Chỉ cần Hạc Phi công tử tiên phát chế nhân thì Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ không có cơ hội lấy bảo vật, chắc chắn sẽ một kiếm mất mạng.
“Keng” tiếng kiếm ngân lanh lảnh, kiếm như tia chớp đâm thẳng tới yết hầu của Lý Thất Dạ. Chiêu kiếm này quá nhanh, rất nhiều đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa không nhìn thấy rõ.
“Ầm” Nhưng chớp mắt, trường kiếm trong tay Hạc Phi công tử tan nát, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Hạc Phi công tử đã rơi vào tay Lý Thất Dạ, bàn tay của Lý Thất Dạ đã nắm chặt cần cổ của Hạc Phi công tử, nhấc cơ thể của hắn lên thật cao.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mọi người không biết Lý Thất Dạ ra tay như thế nào, thậm chí mọi người còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Chớp mắt vừa rồi tất cả mọi thứ đều ngừng lại, đến khi mọi người nhìn rõ thì Lý Thất Dạ đã nắm cổ Hạc Phi công tử, nhấc cơ thể của hắn lên thật cao.
– Một đám kiến hôi mà cũng dám nhảy nhót ở trước mặt ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hời hợt nói rằng:
– Ta ở đây là vì cảm thấy chơi vui nên mới chơi chung với các ngươi một chút, thật sự tưởng rằng ta là kẻ yếu à.
“Phốc…” Lý Thất Dạ vừa dứt lời thì Hạc Phi công tử bị đánh thành sương máu, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
– Không…
Nhìn thấy Hạc Phi công tử bị Lý Thất Dạ đánh thành sương máu, có đệ tử Thần Hành môn gào lớn.
Biến hóa quá nhanh, tình thế nghịch chuyển khiến mọi người bất ngờ. Chỉ mới chớp mắt đó mà Lý Thất Dạ đã đánh Hạc Phi công tử thành sương máu, đừng nói đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa, mà ngay cả Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ Thần Hành môn cũng không kịp phản ứng.
“Leng keng” Trong nháy mắt, tiếng binh khí rút khỏi vỏ vang lên. Thiên Hạc Chân Nhân cùng các vị lão tổ giật mình, lập tức đứng dậy. Bọn họ rút trường kiếm khỏi vỏ, cầm thần binh trong tay, tất cả mọi người căm tức nhìn Lý Thất Dạ.
– Sao hả?
Lý Thất Dạ đảo mắt nhìn quanh, cười nhạt:
– Quần ẩu à? Được, ta chơi chung với các ngươi. Xem xem các ngươi có mấy phần bản lĩnh.
– Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng rồi.
Lúc này Thiên Hạc Chân Nhân đanh mặt, lạnh lùng nói rằng:
– Giết người ở ngay bên trong Thần Hành môn, coi Thần Hành môn chúng ta không có ai sao?
Lúc này hắn không gọi “bệ hạ” nữa. Lúc này ánh mắt Thiên Hạc Chân Nhân lộ ra sát cơ. Hạc Phi công tử tuy là đồ đệ của hắn, thế nhưng hắn lại coi Hạc Phi công tử như con đẻ. Bây giờ Lý Thất Dạ đánh Hạc Phi công tử thành sương máu, hắn phải báo thù cho Hạc Phi công tử đã khuất.
– Thần Hành môn mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không thèm nhìn bọn họ, cười nói:
– Trong mắt ta cũng chỉ là một ổ kiến mà thôi, sao đủ thành đạo.
– Thứ không biết sống chết…
Có một vị lão tổ phẫn nộ, gào lớn lên, “ầm”, cây búa lớn trong tay đập về phía Lý Thất Dạ.
“Ầm”, cây búa lớn này còn chưa đập trúng người Lý Thất Dạ thì phòng khách đã bị búa này đập đổ nát.
– Tiểu thuật mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vơ tay bắt lấy một vật. “Ầm”, búa lớn đập trúng một vật, chớp mắt cây búa lớn đang đập xuống bị cản lại.
– Vô Tự Bi…
Nhìn thấy vật cầm trong tay Lý Thất Dạ, không ít người gào lên, ngơ ngác thất sắc.
Nhất thời, Thiên Hạc Chân Nhân cùng lão tổ Thần Hành môn hít lạnh một cái, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng Lý Thất Dạ tùy tiện vơ tay một cái mà lại có thể lấy được Vô Tự Bi dựng trên tổ phong.
Phải biết, từ sau khi thủy tổ Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế dựng Vô Tự Bi ở trên tổ phong thì không có ai có thể lay động được Vô Tự Bi.
Thế nhưng không ngờ rằng Lý Thất Dạ chỉ tùy tiện vơ tay thì đã có thể lấy được Vô Tự Bi, thật sự quá khó tin nổi.
Nhìn Lý Thất Dạ cầm Vô Tự Bi, lão tổ cùng các đệ tử của Thần Hành môn đang có mặt ở đây cảm thấy sợ hãi. Từ xưa tới nay không có ai có thể lay động được Vô Tự Bi, thế nên càng khỏi phải nói tới việc cầm nó trong tay.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại dễ dàng nắm lấy Vô Tự Bi, hơn nữa còn dùng nó ngăn cản cây búa đang đập tới, chuyện này quá sức chấn động mọi người.