Chương 3648: Một Đám Kiến Hôi Mà Hôi

Một Đám Kiến Hôi Mà Hôi

Kể từ khi Vô Tự Bi được thủy tổ của Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế dựng ở nơi này thì không có ai biết tác dụng của tấm bia đá này, cũng không ai biết được ảo diệu của tấm bia đá này. Không ngờ người ngoài như Lý Thất Dạ lại có thể dễ dàng nắm lấy Vô Tự Bi, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trong nhất thời, tất cả mọi người sững sờ. Bất luận là lão tổ Thần Hành môn hay là đệ tử Thần Hành môn, ai cũng ngoác lớn miệng, hồi lâu không khép lại được.

“Ầm”

Ngay khi tất cả mọi người sững sờ thì Vô Tự Bi trong tay Lý Thất Dạ chấn động, đập thẳng về phía một vị lão tổ.

“Ầm”

Búa lớn bị đập nát, Vô Tự Bi như một ngọn núi lớn đè xuống vị lão tổ nọ.

– A…-

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nằm bên dưới Vô Tự Bi, vị lão tổ này không có cách giãy dụa, như thể Vô Tự Bi có sức mạnh trấn thiên, một khi bị Vô Tự Bi đè lên thì không ai có thể chạy thoát. Trong tiếng kêu thảm thiết, chỉ nghe “phốc” một cái, vị lão tổ này bị đè thành vũng máu.

– Một đám kiến hôi mà thôi…

Lý Thất Dạ cầm Vô Tự Bi, nói rất hời hợt, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Chuyện này đối với Lý Thất Dạ thì đúng thật là nhỏ bé không đáng kể. Thế nhưng đối với Thần Hành môn thì là một chuyện rất dữ dội.

– Giết…

Sau khi đám người Thiên Hạc Chân Nhân hoàn hồn thì bọn họ nhìn nhau. Trong nháy mắt, bọn họ cảm thấy sợ hãi. Lúc này, bọn họ đều có chung một suy nghĩ, không thể giữ Lý Thất Dạ lại được!

“Đùng…” Thiên địa rung chuyển, đại điện lầu các sụp đổ, bùn đá bay tung tóe. Trong nháy mắt, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các vị lão tổ đồng loạt ra tay, sử dụng đòn tấn công mạnh mẽ nhất của mình.

Trong nháy mắt, chỉ thấy những món binh khí vô cùng mạnh mẽ phóng lên trên trời, đập tàn nhẫn về phía Lý Thất Dạ. Lúc này, trời long đất lở, sát khí ngùn ngụt. Đám người Thiên Hạc Chân Nhân cảm thấy sợ hãi, vì vậy phản ứng đầu tiên là muốn đánh chết Lý Thất Dạ, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ gặp tai ương diệt môn.

– Không biết lượng sức mình.

Lý Thất Dạ cười nhạt, Vô Tự Bi trong tay chấn động, chỉ nghe “ầm” một cái, Vô Tự Bi đập xuống như thiên ngoại vẫn thạch, mọi thứ đều bị Vô Tự Bi đánh nát tan.

“Ầm, ầm, ầm…” Tiếng đổ nát vang lên, chỉ thấy binh khí của Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ của Thần hành môn lần lượt tan nát.

Sau cùng chỉ nghe “ầm” một cái, Vô Tự Bi gõ mạnh xuống đất, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ của Thần Hành môn nháy mắt bị trấn áp. Tiếng rơi xuống đất “đùng, đùng, đùng” vang lên, chỉ thấy Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ Thần Hành môn ngã hết trên mặt đất, nằm liệt trên mặt đất, bị trấn áp triệt để.

Lúc này Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ của Thần Hành môn đều nằm liệt trên mặt đất, trên người của bọn họ như có một ngọn núi cao, không thể cử động, cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

– Ta nên giết các ngươi? Hay là lột da? Hay là rút gần?

Nhìn đám người Thiên Hạc Chân Nhân bị trấn áp, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.

– Ngươi dám…

Chúng đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa giật mình, cùng nhau quát lên. “Leng keng”, chỉ thấy không ít đệ tử Thần Hành môn rút kiếm xông về phía Lý Thất Dạ.

Những đệ tử Thần Hành môn này nóng lòng cứu người nên không suy nghĩ quá nhiều, nhìn thấy sư phụ cùng các vị lão tổ gặp nạn thì lập tức rút kiếm xông lên cứu giúp.

– Có can đảm, tiếc là không biết lượng sức mình.

Thấy những đệ tử này rút kiếm xông tới, Lý Thất Dạ cười nhạt, búng ngón tay một cái, chỉ nghe “ầm”, trường kiếm của những đệ tử này đều đổ nát, sau đó “đùng” một cái, những đệ tử này phun máu, cơ thể bị quật nằm xuống đất, sau đó giống như có một ngọn núi đè lên cơ thể bọn họ, khiến cho bọn họ không thể nhúc nhích, cũng không thể bò dậy.

Chỉ phất tay một cái thôi thì đã có thể trấn áp các vị lão tổ thì những đệ tử Thần Hành môn này trong mắt Lý Thất Dạ vốn không đáng nhắc tới.

Nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy hoảng sợ, bởi vì Lý Thất Dạ kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Trước đó bọn họ luôn cho rằng Lý Thất Dạ chỉ là một tên hôn quân hoang đường bất tài mà thôi, đạo hạnh nông cạn tới mức có thể bỏ qua. Thế nhưng bây giờ hắn vừa ra tay thì đã có thể dễ dàng trấn áp các lão tổ, thật sự quá kinh khủng.

Lúc này cảm giác sợ hãi tràn khắp tim gan Thiên Hạc Chân Nhân. Lúc này bọn họ mới biết Lý Thất Dạ rất đáng sợ, chẳng trách trước đây Lý Thất Dạ luôn coi bọn họ là kiến hôi, bây giờ bọn họ mới biết, so với Lý Thất Dạ, bọn họ đúng thật là kiến hôi.

Lúc này đám người Thiên Hạc Chân Nhân toàn thân lạnh lẽo, bởi vì lúc này bọn họ biết, Lý Thất Dạ muốn tiêu diệt Thần Hành môn cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

– Muốn chạy trốn hả?

Phi Hoa Thánh Nữ nãy giờ đứng trong góc không ra tay trắng hết cả mặt, đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ. Nàng sợ hãi lùi về phía sau, muốn xoay người chạy trốn. Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt.

Sau đó, Lý Thất Dạ vẫy bàn tay, Phi Hoa Thánh Nữ đang định chạy trốn lập tức bị khống chế, không thể nhúc nhích, thân thể bay về phía Lý Thất Dạ.

Chớp mắt, Phi Hoa Thánh Nữ bị Lý Thất Dạ bắt giữ. Phi Hoa Thánh Nữ sợ hãi tái mét mặt mày.

– Vừa rồi chẳng phải ngươi khinh người lắm sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nếu như bây giờ ta muốn làm gì với ngươi, ngươi cho rằng ai có thể cứu ngươi đây?

– Ngươi… ngươi… ngươi dám…

Phi Hoa Thánh Nữ rợn người.

– Thế gian này thật sự không tìm thấy chuyện gì mà ta không dám làm cả.

Lý Thất Dạ cười đậm, chỉ nghe cái “xoẹt”, áo của Phi Hoa Thánh Nữ bị Lý Thất Dạ xé rách. Lúc này, áo lót lộ ra, áo lót màu hồng nhạt che khuất phần lớn da thịt, thế nhưng da thịt trắng mịn như tuyết vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, rất là gợi cảm.

Bộ ngực mềm mại cao ngút của nàng rất căng đầy, áo lót hoàn toàn không thể dấu kín nó. Nhất là điểm hồng trên đôi gò lại càng cộm hột, có thể mơ hồ nhìn thấy hai hột đỏ hồng như hai viên ô mai nhỏ xíu, hết sức dụ người, khiến người ta muốn cắn một cái.

Lúc này Lý Thất Dạ không hề khách khí, bàn tay thò vào bên trong áo lót, xoa nắn cái thứ tròn trịa mềm mại bên trong áo lót. Phi Hoa Thánh Nữ là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng bị ai khinh bạc bao giờ, vì vậy cái thứ mềm mại tròn trịa của nàng rất tươi mới, rất dụ người.

– Không…

Lúc này Phi Hoa Thánh Nữ gào lên, nàng chưa bao giờ bị nam nhân khinh bạc như thế, huống chi là còn ở trước mặt mọi người như thế này nữa.

Đế Bá

Đế Bá

Score 9
Status: Ongoing Author:
Ngàn vạn năm trước, Lý Thất Dạ trồng xuống một cây Thúy Trúc.Tám trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ nuôi một đầu cá chép.Năm trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ thu dưỡng một cái tiểu cô nương.... ... ... ... ...Hôm nay, Lý Thất Dạ tỉnh lại sau giấc ngủ, Thúy Trúc tu luyện thành thần linh, cá chép hóa thành Kim Long, tiểu cô nương trở thành Cửu Giới Nữ Đế.Đây là cố sự về một tiểu tử bất tử Nhân tộc dưỡng thành Yêu Thần, dưỡng thành Tiên thú, dưỡng thành Nữ Đế...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset