Hà huống chi phụ nhân hắn quyền khuynh thiên hạ, nắm trong tay Trung Ương quân đoàn cực kỳ khổng lồ, lại còn được năm quân đoàn khác ủng hộ, có thể tưởng tượng thân phận của Mã Kim Minh hắn cao quý như thế nào rồi.
Được mọi người vờn quanh, sau khi Mã Kim Minh hàn huyên với mọi người một lát thì ánh mắt nhìn tới Lý Thất Dạ. Ánh mắt của hắn lạnh xuống, đi về phía Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Mã Kim Minh đi về phía Lý Thất Dạ, những người đang ở chỗ này nhường đường cho hắn. Không ít người cười gằn, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Mặc dù có không ít người xem thường tân hoàng, thậm chí còn khinh rẻ tân hoàng. Thế nhưng phần lớn mọi người đều không muốn trêu chọc tân hoàng, dù sao thì côn trùng trăm chân đến chết vẫn còn có thể giãy dụa. Tân hoàng dù sao cũng từng nắm giữ quyền lực của Cửu Bí đạo thống, ít nhiều gì thì vẫn còn dư uy, nhất là khi Đấu Thánh vương triều vẫn còn tồn tại.
Mã Kim Minh đi về phía Lý Thất Dạ, thế nhưng Lý Thất Dạ chỉ nhìn cảnh sông nước tươi đẹp, không hề nhìn hắn.
– Lý Thất Dạ…
Khi đến gần, Mã Kim Minh lạnh giọng gọi.
Tức thời, tất cả mọi người nín thở. Mọi người biết tân hoàng đã giết Tằng Dật Bân, mà Tằng Dật Bân chính là biểu đệ của Mã Kim Minh, e rằng Mã Kim Minh sẽ không chịu bỏ qua.
Huống chi tân hoàng đại thế đã mất, còn Mã Kim Minh thì lại như mặt trời ban chưa. Nếu như Mã Kim Minh muốn giết tân hoàng thì cũng không phải là chuyện không thể.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không thèm quan tâm tới Mã Kim Minh lại khiến rất nhiều người hai mặt nhìn nhau. Tân hoàng tuy đã đánh mất giang sơn, thế nhưng cái giá vẫn còn rất lớn.
– Họ Lý, chẳng lẽ ngươi sợ hãi tới nổi ngay cả can đảm nói chuyện với bổn tướng quân cũng không có hay sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không quan tâm tới mình, hai mắt Mã Kim Minh sắc lại, nói lạnh lùng:
– Thế nhưng cũng không có gì lạ lắm. Cái thứ rác rưởi ngu ngốc vô năng như ngươi, mất đi ngôi vị hoàng đế rồi thì ngươi chẳng là cái thứ gì cả. Ở trước mặt bổn tướng quân, e rằng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhất thời, tất cả mọi người nín thở, hai mặt nhìn nhau. Mặc dù mọi người xem thường tân hoàng, thế nhưng không ai dám chỉ thẳng vào mũi Lý Thất Dạ mắng to hết.
Thế nhưng lúc này Mã Kim Minh lại khinh bỉ tân hoàng trước mặt mọi người, năng lực này, không phải ai cũng có.
– Đồ làm phản mà thôi, sao đủ thành đạo.
Lúc này Lý Thất Dạ chậm rãi xoay đầu lại nhìn hắn, lạnh nhạt nói rằng:
– Ngay cả đồ phản bội như phụ thân ngươi xuất hiện ở đây thì cũng chỉ có thể quỳ liếm ta. Còn ngươi, ngay cả tư cách để quỳ liếm cũng không có.
– Ngươi…
Bị Lý Thất Dạ nói như thế, khuôn mặt của Mã Kim Minh trở nên khó coi. Hai mắt của hắn sắc lại, lạnh lùng nói rằng:
– Ăn nói thật ngông cuồng, ngươi tưởng rằng bây giờ ngươi còn là hoàng đế à? Bây giờ ngươi chỉ là một con chó mất chủ mà thôi, là cái thứ rác rưởi không đáng một xu! Thế nhưng bổn tướng rất muốn xem ngươi có thể kiêu căng được bao lâu. Hôm nay ta sẽ dạy giỗ ngươi một trận, để ngươi biết được thực tế tàn nhẫn như thế nào!
Nói tới đây, Mã Kim Minh tiến lên một bước, muốn ra tay giáo huẫn Lý Thất Dạ.
Thế nhưng Mã Kim Minh còn chưa kịp xông lên thì đã bị lão tướng bên cạnh hắn kéo lại. Vị lão tướng này âm thầm lắc đầu với hắn.
Vị lão tướng này không phải lo lắng cho an nguy của thiếu chủ mình, mà là bởi vì Lý Thất Dạ dù sao cũng là tân hoàng, dù sao cũng là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, dù sao thì hắn cũng chưa bị phế truất.
Nếu như bây giờ xông lên giáo huấn tân hoàng thì đúng là rất khó ăn nói. Dù sao thì Trung Ương quân đoàn cũng là của Đấu Thánh vương triều, cho dù từng làm phản thì cũng chỉ là thuận theo lòng dân.
Bây giờ nếu như Mã Kim Minh xông lên giáo huấn tân hoàng thì sẽ là ức hiếp bề trên, sẽ làm cho thanh danh của thiếu chủ hắn xấu đi, cũng sẽ làm cho thanh danh của Trung Ương quân đoàn xấu đi.
Cho dù Trung Ương quân đoàn đang nắm đại quyền, thế nhưng cũng không thể để nhược điểm rơi vào tay người khác.
Sau khi bị lão tướng kéo lại thì Mã Kim Minh vất vả lắm mới nén giận được, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói rằng:
– Họ Lý, biểu đệ của ta sẽ không chết vô ích!
Nói tới đây thì hắn hừ lạnh một cái.
Lúc này Lý Thất Dạ không hề quan tâm tới hắn, mà chỉ nhìn ngắm sông nước tươi đẹp.
“Rầm”
Ngay lúc này, có tiếng vượt sóng vang lên, chỉ thấy một con thuyền chạy tới như bay, chớp mắt đã tới gần bến tàu.
Khi thuyền dừng lại thì con mắt của mọi người lập tức sáng bừng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người cô gái đứng trên đầu thuyền. Cô gái đứng đón gió ở đầu thuyền, giống y hệt tiên tử, xuất trần như tiên.
– Tần tiên tử…
Nhìn thấy cô gái này, vô số người khuynh đảo vì nàng, nét mặt si mê.
Người đứng trên đầu thuyền chính là Tĩnh Liên quan Tần Kiếm Dao. Lúc này nàng đứng ở đó, y như tiên tử xuất trần, vô cùng xinh đẹp, khiến mọi người thấy mà say mê.
Sau khi thuyền dừng lại thì Tần Kiếm Dao buông ánh mắt nhìn xuống Mã Kim Minh, nói chậm:
– Lên đảo bất tiện, để Mã công tử chờ lâu, xin mời mã công tử cùng các vị cùng lên thuyền.
Mã Kim Minh cùng mấy vị thiên tài đang có mặt ở đây là những người đầu tiên lên đảo, vì vậy Tần Kiếm Dao tới đây đón tiếp, qua đó cũng thể hiện được thân phận cao quý của bọn họ.
– Đã để Tần tiên tử nhọc lòng.
Mã Kim Minh mừng rỡ, leo lên thuyền, đứng ở bên cạnh Tần Kiếm Dao, ôm quyền nói rằng:
– Có thể nhìn ngắm cảnh hồ cùng Tần tiên tử, đúng là vinh hạnh của Mã mỗ.
Có thể được Tần Kiếm Dao tự mình đón tiếp, lòng hư vinh của Mã Kim Minh rất được thỏa mãn. Hắn đứng ngạo nghễ trên đầu thuyền, lồng ngực ưỡn thẳng tắp.
Lúc này ánh mắt của Tần Kiếm Dao nhìn tới Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng gật đầu. Cái gật đầu này coi như là lời chào hỏi, nàng nói rằng:
– Lý công tử, Liễu cô nương, lại gặp mặt rồi.
Lúc này Tần Kiếm Dao gọi thẳng Lý Thất Dạ là “Lý công tử”, mà không gọi hắn là “bệ hạ”.
Liễu Sơ Tình đối xử với ai cũng thân thiện như nhau, cho nên gật đầu chào lại. Còn Lý Thất Dạ thì căn bản không thèm quan tâm tới Tần Kiếm Dao.
Trong mắt người khác Tần Kiếm Dao là tiên tử cao không với tới. Nhưng trong mắt Lý Thất Dạ thì lại chẳng khác gì giun dế. Lúc này hắn chẳng thèm đoái ngoài gì tới nàng.