– Hắn muốn làm gì?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ leo lên thiềm đá thì có người nói nhỏ.
– Có trời mời biết. Làm gì có ai biết tên hoang đường như hắn sẽ làm ra chuyện hoang đường gì chứ.
Mọi người không ai biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
– Đó là nơi nào?
Cũng có người tò mò đánh giá thiềm đá, ghế đá cùng pho tượng trải dài hai bên trái phải.
– Không rõ lắm.
Mặc dù thịnh yến được cử hành trong thạch lâm, thế nhưng thiềm đá đã lâu rồi chưa có người quét tước, mà Tần Kiếm Dao lại không dám tự tiện chủ trương đưa yến hội lên trên này, vì vậy mặc dù mọi người đi đi lại lại trong thạch lâm, thế nhưng không có ai leo lên thiềm đá quan sát cả.
– Ta từng nghe nói về nơi này.
Có một cường giả thế hệ trước nhìn thấy Lý Thất Dạ leo lên thiềm đá thì khoan thai nói chậm:
– Nghe nói đây là Thánh Hiền Đài của Cửu Liên Sơn. Ở thời đại xa xưa, tổ tiên của Cửu Liên Sơn từng ở nơi này triệu tập thánh hiền đến từ các nơi. Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà lại bỏ hoang.
– Thánh Hiền Đài?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói tới cái tên này.
Trên thực tế Cửu Liên Sơn quá cổ xưa, cổ xưa hơn tất cả mọi truyền thừa. Bất kể là Đấu Thánh vương triều hay là ngũ cường, hoặc nhìn khắp Cửu Bí đạo thống, sợ rằng không có truyền thừa nào cổ xưa hơn Cửu Liên Sơn cả. Cho nên Cửu Liên Sơn có rất nhiều chuyện mà mọi người không biết.
Lúc này Lý Thất Dạ đã leo tới đài cao, đưa mắt nhìn ghế đá, mỉm cười, không hề chê bẩn mà trực tiếp ngồi xuống.
Phải biết rằng đài cao là nơi hai ngọn núi đá giao nhau, khi ngồi ở trên này thì có thể nói giống như là ngồi cao trên đầu, khi nhìn xuống thì tất cả mọi người trong yến hội đều giống như thần tử tới đây làm lễ.
– Hôm nay nếu như đã tụ tập đông đủ, vậy thì thời gian tẻ nhạt nên kết thúc rồi.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế đá, mỉm cười nói chậm.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều im lặng lắng nghe Lý Thất Dạ nói chuyện. Đây không phải là vì Lý Thất Dạ có quyền uy ra sao, mà là mọi người muốn biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
– Bây giờ thông báo cho mọi người một tin tức.
Lý Thất Dạ lười biếng cười nói:
– Thời gian chơi đùa kết thúc, đã tới lúc ta lộ ra răng nanh rồi. Bất kể các ngươi là rồng hay là hổ, nên cuộn mình nằm sấp thì hãy ngoan ngoãn cuộn mình nằm sấp, bằng không thì máu tươi sẽ đổ.
– Hừ, khẩu khí thật lớn.
Mã Kim Minh khinh thường nói rằng:
– Thiên hạ này còn là giang sơn của ngươi sao? Ngươi vẫn chưa tỉnh mộng đúng không.
– Đúng, thiên hạ này vẫn còn là giang sơn của ta.
Bị Mã Kim Minh cười nhạo, Lý Thất Dạ không hề tức giận, trái lại còn cười đậm, nói rằng:
– Thiên hạ này vẫn do ta quyết định, bây giờ các ngươi quỳ lạy thì vẫn còn kịp.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Nhất thời, có rất nhiều người cùng nhìn Lý Thất Dạ, sau đó cười lớn.
– Quỳ lạy? Ngươi muốn làm hoàng đế phát điên rồi sao. Cho dù trước đây ngươi có là hoàng đế đi nữa thì bây giờ ngươi chẳng còn gì cả, dựa vào đâu để chúng ta quỳ lạy. Tên hoàng đế nhà ngươi chỉ còn danh nghĩa mà thôi.
Lúc này có người cười lớn.
– Bệ hạ, có cần chúng ta ba quỳ chín lạy quỳ lạy lão nhân gia ngài hay không.
Có người cười nhạo.
Lý Thất Dạ ngồi ngay tại chỗ, không hề tức giận, rất bình tĩnh, rất dịu dàng, nói rằng:
– Kẻ ngu xuẩn không đáng được thương hại. Hôm nay nên máu tanh một hồi, nên đại khai sát giới một hồi.
– Đại khai sát giới…
Lúc này Mã Kim Minh cười lạnh, lộ ra sát ý, lạnh lùng nói rằng:
– Bây giờ bản thân ngươi còn khó giữ được thì nói gì tới chuyện đại khai sát giới. Trước tiên hãy nghĩ cách sống sót rời khỏi nơi này đã.
Mã Kim Minh nói thế, Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, cười nói:
– Nói như vậy, ngươi muốn giết ta sao.
– Ngươi nói xem?
Mã Kim Minh bước lên thềm đá, ánh mắt uy nghiêm, cười lạnh nói rằng:
– Một mạng trả một mạng, ngươi giết biểu đệ của ta, hôm nay ta sẽ giúp hắn báo thù!
Đương nhiên Mã Kim Minh không chỉ báo thù cho biểu đệ Tằng Dật Bân, mà còn có ân oán cá nhân nữa. Bản thân hắn cũng muốn lấy mạng Lý Thất Dạ.
– Xem ra Mã huynh đã giành trước ta một bước rồi.
Nhìn thấy Mã Kim Minh bước lên thềm đá, Dương Bác Phàm cười nói:
– Ta đang định giáo huấn cái tên không biết trời cao đất rộng này đây. Bây giờ Mã huynh đã ra tay, như vậy ta chỉ có thể chắp tay nhường mà thôi.
Dương Bác Phàm khoan thai nói chậm, cứ như Lý Thất Dạ là cá nằm trên thớt, muốn xâu xé thế nào cũng được.
– Dương huynh yên tâm.
Mã Kim Minh cười lớn, nói rằng:
– Nếu như Dương huynh muốn xả giận thì ta sẽ chừa cơ hội cho Dương huynh. Tới khi đó Dương huynh mượn cánh tay cánh chân của hắn thì ta cũng không có ý kiến đâu.
– Nếu như là thật thì ta cám ơn Mã huynh trước.
Dương Bác Phàm bật cười, vội vàng ôm quyền nói.
Lúc này bọn họ cười nói với nhau, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết vậy.
– Hai người các ngươi đừng có làm dáng nữa, cả hai cùng lên đi, ta sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Mắc công ta lãng phí tay chân.
– Đồ cái thứ không biết sống chết!
Mã Kim Minh biến sắc, nhảy bật lên, nhào về phía Lý Thất Dạ.
“Ầm…” Khi Mã Kim Minh nhảy lên thì đột nhiên có một bàn chân lớn đạp xuống. Khi bàn chân lớn này đạp xuống thì giống như một ngọn núi khổng lồ đè xuống.
Mã Kim Minh tựa như giao long nhảy ngược, như cá vượt long môn, nháy mắt thoát khỏi cú đạp này.
Bàn chân bất ngờ đạp Mã Kim Minh không phải Lý Thất Dạ ra tay, mà là một tên thạch vệ ở trên thềm đá ra tay. Thạch vệ này giống như người khổng lồ, giống như một người thủ hộ, người bất kính giết không tha!
Thạch vệ bất ngờ chuyển động khiến cho tất cả mọi người giật mình, rất nhiều người sợ hãi liên tục lùi lại phía sau.
“Keng…” Mã Kim Minh vừa tránh thoát khỏi bàn chân thì tên thạch vệ thứ hai đột nhiên rút thạch mâu, thạch mâu ngang trời, phá không đâm thẳng xuống, như một tia chớp đâm tới lồng ngực của Mã Kim Minh.
– Phá…
Mã Kim Minh hét lớn, hai tay cuốn một cái, một cây chùy lớn xuất hiện trong tay, đập lên thạch mâu, muốn đánh nát thạch mâu.
“Ầm…” Thạch mâu cùng chùy lớn đập vào nhau, hoa lửa tung tóe, thế nhưng lại không thể đập nát thạch mâu giống như Mã Kim Minh đã tưởng.