Lời nói của Bệnh Quân khiến đám người Viêm Vũ Sinh trầm mặc. Theo cái nhìn cá nhân, bọn họ chỉ là Chân Thần bất hủ, thế nhưng Lý Thất Dạ lại mạnh tới cõ nào? Phất tay một cái là có thể đánh bại bọn họ, người như vậy chính là một tôn thủy tổ không ai có thể địch.
Cấp bậc thủy tổ, thông thường vốn không thể gặp ở Đế Thống Giới. Cường đại vô song như thủy tổ, đừng nói là Chân Thần bất hủ bọn họ, mà ngay cả Chân Đế cường đại cũng phải cúi thấp cái đầu cao quý của mình.
Giống như Bệnh Quân nói, có thể hiệu lực dưới chân Lý Thất Dạ chính là vinh hạnh, mà không phải là sỉ nhục. Thực lực của Lý Thất Dạ đã khiến việc làm này trở nên cao quý.
– Ta cũng nguyện ý.
Viêm Vũ Sinh cảm khái rằng:
– So với Bệnh Quân thì ta đáng là gì chứ?
– Vậy thì chúng ta còn do dự gì nữa? Đều đồng ý chứ sao.
Bát Tí Kim Long thấy ngay cả Bệnh Quân cũng cúi đầu, nhìn Độc Phượng Thần Cơ cùng Cuồng Ngưu, nói.
– Chúng ta nguyện ý hiệu trung công tử.
Lúc này, ba người Cuồng Ngưu lần lượt thần phục.
– Rất tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu, búng ngón tay, cởi bỏ trấn áp của bọn bọ rồi tiện tay đánh ra lạc ấn in lên chân mệnh của bọn họ, lạnh nhạt nói rằng:
– Sau này hãy làm việc cho thật tốt.
Khi Lý Thất Dạ in lạc ấn lên chân mệnh của bọn họ thì cùng cấp với bọn họ dùng chân mệnh lập lời thề. Bọn họ nhất định phải tuân thủ hứa hẹn của mình, tuân thủ lời thề của mình.
– Ra mắt công tử.
Sau khi được cởi bỏ trấn áp, Bệnh Quân cầm đầu đám người Cuồng Ngưu đứng dậy, sau đó vái lạy Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói chậm:
– Rất tốt, như vậy chúng ta lên đường thôi.
– Công tử muốn đi đâu?
Bệnh Quân hỏi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nơi này chỗ nào có sát khí mạnh nhất, thì chính là địa điểm mà ta muốn tới.
– Tử Khanh…
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Viêm Vũ Sinh hít lạnh, nói rằng:
– Công tử thật sự muốn đến Tử Khanh?
– Chính là nơi đó.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Chỗ đó, chúng ta không thể vào được.
Cuồng Ngưu vội nói:
– Chỗ đó rất quỷ quái, cũng rất đáng sợ. Người đi vào đó tuyệt đối sẽ phát điên, cho dù không điên thì cũng sẽ bị sát khí kinh khủng nạo chết.
– Các ngươi từng thử vào rồi?
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, nói.
– Chúng ta chỉ có thể đi mấy bước ở ngoài rìa mà thôi.
Bát Tí Kim Long cười chua chát, nói:
– Đừng nói là huyễn tượng mê hoặc lòng người, mà ngay cả sát khí ở nơi đó cũng khiến con người ta không sao chịu nổi. Ta có tám cánh tay hộ thể, nhưng chưa đi bao xa thì đã không chịu nổi, tám cánh tay bị sát khí bẽ gãy.
– Trong chúng ta, người đi sâu nhất chính là Bệnh Quân.
Độc Phượng Thần Cơ nói.
Bệnh Quân cười khổ, lắc đầu nói rằng:
– Ta cũng không đi được sâu lắm, chỉ xa hơn các ngươi một chút mà tôi. Ta am hiểu đạo này nên ta có thể chịu đựng được sát khí, thế nhưng huyễn tượng lại khiến ta không chịu nổi, giống hệt như tâm mà vậy, nếu như kiên trì đi tiếp thì sẽ điên mất.
– Tử Khanh là nơi duy nhất chúng ta không tài nào nghiên cứu được.
Cuồng Ngưu nói:
– Chúng ta bị giam giữ ở nơi này, trên cơ bản đã lật khắp từng tấc đất ở nơi này rồi.
– Công tử thật sự muốn vào?
Bệnh Quân hỏi nhỏ.
– Đã tới rồi, nào có lẽ không vào chứ?
Lý Thất Dạ cười hời hợt.
Đám người Bệnh Quân cảm thấy có đạo lý. Huống chi Lý Thất Dạ mạnh hơn bọn họ vô số lần, bọn họ không thể vào, thế nhưng Lý Thất Dạ thì chưa chắc. Nói không chừng hắn thật sự có thể đi qua Tử Khanh.
– Hồng Hoang Thiên Lao thật sự có vật trường sinh hay sao? Chẳng lẽ vật trường sinh ở trong Tử Khanh?
Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy vội vàng dò hỏi.
– Thế gian này, trường sinh đâu có dễ như vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu như có vật trường sinh thì chưa chắc đã lưu lại nơi này.
– Thế nhưng, theo lý thuyết thì nơi này thật sự có vật trường sinh.
Viêm Vũ Sinh trầm ngâm, nói rằng:
– Ở trong này, dù không có thiên tài bảo vật giúp đỡ thì cũng có thể khiến người khác sống lâu hơn bên ngoài.
– Chỉ là ích thọ duyên niên mà thôi, cách trường sinh còn rất xa.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Rốt cuộc thứ trong Tử Khanh là gì?
Bệnh Quân cũng thấy nghi ngờ, nói rằng:
– Nếu như là vật trường sinh thì có hơi vô căn cứ, bởi vì nơi đó sát khí khủng bố vô song. Theo đạo lý, vật trường sinh chính là tiên vật vô thượng, không nên có sát khí như vậy mới phải. Ta cảm thấy, sát khí này chính là khí đại ác, đầu nguồn chính là đại khủng bố.
– Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, chẳng phải chúng ta ở trong này sống rất tốt hay sao?
Bát Tí Kim Long nói:
– Theo cái nhìn cá nhân của ta, nếu không có gì bất ngờ thì ở trong này nhảy nhót thêm một thời đại cũng không thành vấn đề. Nếu như luận sống lâu, sợ rằng ngay cả lão quỷ Thái Thanh Hoàng cũng không sống lâu hơn chúng ta.
– Đúng là không phải không có lý.
Độc Phượng Thần Cơ nói:
– Nơi này khiến người khác không sao giải thích nổi. Nếu như là ở bên ngoài, chúng ta muốn sống thêm một thế thì nhất định phải cần lượng lớn bảo vật chèo chống, hơn nữa nhất định phải phủ bụi tĩnh tu. Thế nhưng nơi này ác liệt như thế, có thể coi là rừng thiêng nước độc, thế nhưng lại có thể để chúng ta sống lâu như vậy, đúng là kỳ tích.
– Cho nên trước đây mới ó người đồn rằng Hồng Hoang Thiên Lao có vật trường sinh, nếu như không có lửa thì làm sao có khói chứ.
Cuồng Ngưu cười hắc hắc, nói rằng:
– Nếu không vì sao lão quỷ Thái Thanh Hoàng lại ném chúng ta vào Hồng Hoang Thiên Lao chứ, chẳng lẽ ăn no rửng mỡ hay sao? Vì bắt sống chúng ta, hắn phải mất sức chín trâu hai hổ.
– Lão quỷ Thái Thanh Hoàng chắc chắn nhỏ dãi thứ trong này.
Độc Phương Thần Cơ hừ lạnh.
– Trước đây rất lâu, tiên hiền của Cửu Bí đạo thống đã từng thử qua, thế nhưng không hề có thu hoạch nào. Thái Thanh Hoàng bắt chúng ta để thử nghiệm, chắc hẳn là vì muốn tìm kiếm một chút tin tức, hắn cũng muốn sống lâu hơn. Dù sao hắn cùng Tôn Lãnh Ảnh không thể trường thọ mãi được, sợ rằng hết đời này thì bọn họ sẽ không chịu nổi nữa, sẽ già yếu rồi chết.
Bệnh Quân nói chậm.
– Công tử, vật này rốt cuộc là gì?
Độc Phượng Thần Cơ tò mò, hỏi.
– Chờ lấy được thì chẳng phải sẽ biết hay sao.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn xa, cười đậm.
– Ta dẫn đường cho công tử.
Thấy Lý Thất Dạ không muốn nhiều lời, đám người Bệnh Quân cũng biết tiến thối, không dám hỏi nhiều. Cuồng Ngưu đi ở phía trước dẫn đường mọi người.
– Thái Thanh Hoàng thật sự đã chết rồi sao?