Bệnh Quân lạnh lùng nhìn Cuồng Ngưu, nói chậm:
– Đây mới là cánh cửa khó mở nhất, nếu như cánh cửa có hình, dù có hoàn mỹ tới đâu thì cũng có tỳ vết. Thế nhưng cánh cửa trong lòng thì không có bất cứ sơ hở nào hết, muốn mở ra đó, thì nhất định phải thủ vững đạo tâm của mình, không thể lay động, khi đó mới có thể mở được nó!
– Đây là tâm lao.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Cường đại đến cấp độ đó, chỗ này nếu chỉ khóa thân thể của hắn thì sao có thể nhốt hắn chứ? Chỉ có khóa đạo tâm thì mới thật sự khóa hắn được, bằng không, cho dù khóa chặt nhục thân, khóa chặt chân mệnh, thì hắn vẫn có khả năng thoát khỏi, tâm chưa chết, đạo chưa diệt.
– Khó trách chúng ta không ra được.
Viêm Vũ Sinh cuối cùng cũng hiểu được ảo diệu, cười khổ, nói rằng:
– Đây vốn là nơi nhốt cự vô phách, tâm lao này, chỉ với đạo tâm của chúng ta thì làm sao có thể mở được chứ?
– Thì ra là như vậy.
Nghe những lời này, Cuồng Ngưu mới chậm rãi hiểu được ảo diệu, cũng biết vì sao bọn họ phí sức chín trâu hai hổ mà vẫn không có cách nào rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao.
– Đi thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, đạp không đi lên. Đám người Bệnh Quân xốc lại tinh thần, vội vàng đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ.
Ở bên ngoài Hồng Hoang Thiên Lao, vô số người chờ đợi mỏi mắt. Lý Thất Dạ đột nhiên nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, hù tất cả mọi người sững sờ, mọi người cho rằng hắn điên rồi, chỉ có kẻ điên mới nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Ban đầu mọi người vẫn còn ôm hi vọng với Lý Thất Dạ, bởi vì có rất nhiều người cảm thấy tân hoàng sâu không lường được, nói không chừng hắn có thể sáng tạo kỳ tích, có thể sống sót rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao.
Thế nhưng hết ngày này đến ngày khác, Hồng Hoang Thiên Lao vẫn tối đen như mực, căn bản không có tiếng động. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người cảm thấy thất vọng, ngay cả tân hoàng sâu không lường được cũng không thể nào sáng tạo kỳ tích.
Mặc dù mọi người cho rằng tân hoàng không có khả năng sống sót rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, thế nhưng chí tôn lão tổ của Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc, Tĩnh Liên quan cùng Thánh các chưa từng từ bỏ ý đồ. Bọn họ đóng giữ ở Cửu Liên Sơn, kiên nhẫn chờ đợi!
– Tân hoàng quá lỗ mãng, đây chính là Hồng Hoang Thiên Lao nha.
Có cường giả thế hệ trước nhìn cửa hang tối đen như mực, không khỏi tiếc nuối, thì thào nói:
– Vạn cổ tới này, Cửu Bí đạo thống từng ném vô số hung nhân vào trong đó, nhưng không có ai còn sống ra ngoài. Hắn nhảy vào như thế, sợ rằng chắc chắn phải chết, lãng phí tuổi trẻ tươi đẹp. Hắn rõ ràng có thể khai sáng một thời đại trước nay chưa từng có, có thể khai sáng năm tháng huy hoàng, bây giờ không còn gì cả.
– Tân hoàng chết rồi, bây giờ ai lên làm hoàng đế đây?
Có người lẩm bẩm.
Lời này vừa ra, mọi người lập tức choáng váng, nhất thời không ai trả lời được.
Mặc dù tân hoàng từng bị đuổi khỏi hoàng vị, thế nhưng khi tân hoàng quật khởi thì tất cả mọi người cho rằng hắn làm hoàng đế là chuyện đương nhiên. Cho dù hắn không ngồi trên hoàng vị thì lúc này hắn cũng là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, đương nhiên nên chấp chưởng quyền hành của Cửu Bí đạo thống.
Nếu như hỏi, bây giờ tân hoàng chết rồi, nên để ai làm hoàng đế, nhất thời, mọi người đều sừng sỡ.
Trước đó tiếng hô cao nhất chính là Thang Hạc Tường cùng Bát Trận Chân Đế, thế nhưng bây giờ hai người bọn họ đều đã chết, ứng cử viên hoàng vị gần như đã chết hết.
– Có lẽ là Quan Hải Đao Thánh. Thế hệ trẻ tuổi đương thời, còn ai có thể sánh với hắn chứ?
Có người nói nhỏ:
– Mặt khác hoàng hậu nương nương cũng xuất thân Lâm Hải các, về tình về lý, Quan Hải Đao Thánh là người thích hợp nhất.
Nghe vậy, không ít người nhìn nhau. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu như tân hoàng chết rồi thì Quan Hải Đao Thánh thật sự là lựa chọn rất tốt.
Ở trên Hồng Hoang Sơn, Liễu Sơ Tình nhìn cửa hang tối đen như mực từ ngày này sang ngày khác. Ban đầu Liễu Sơ Tình rất có lòng tin, tin tưởng người mình yêu chắc chắn không có việc gì. Thế nhưng ngày qua ngày, Liễu Sơ Tình không khỏi lo lắng.
– Nương nương yên tâm, bệ hạ chắc chắn bình yên trở ra.
Trái lại, Binh Trì Hàm Ngọc hết sức tin tưởng Lý Thất Dạ. Sau khi bị Lý Thất Dạ chinh phục, nàng đã khăng khăng một mực với Lý Thất Dạ. Trong lòng nàng Lý Thất Dạ chính là tồn tại chí cao vô thượng, chỉ cần Lý Thất Dạ ở thì không có chuyện gì là không thể làm được.
Cho nên theo Binh Trì Hàm Ngọc thấy, cho dù có là Hồng Hoang Thiên Lao đi chăng nữa thì cũng không thể nhốt được Lý Thất Dạ, hắn có thể vào thì cũng có thể ra. Cho nên Binh Trì Hàm Ngọc hết sức bình tĩnh, tin tưởng Lý Thất Dạ nhất định có thể sáng tạo kỳ tích, nhất định có thể sống sót trở ra.
Cũng chính vì vậy Binh Trì Hàm Ngọc mới làm bạn Liễu Sơ Tình, cùng chờ Lý Thất Dạ trở lại, ngày ngày hầu hạ bên cạnh Liễu Sơ Tình, còn có thể bình tĩnh an ủi Liễu Sơ Tình.
Ngày qua ngày, cửa hang của Hồng Hoang Thiên Lao vẫn tối đen như mực, không có bất kỳ động tĩnh nào cả, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch.
– Xem ra không có kỳ tích xuất hiện rồi.
Có người thì thào:
– Tân hoàng thật sự xong đời rồi. Tiếc quá, vốn là một đời hoàng đế có thể vượt qua Thái Thanh Hoàng, cứ thế mà tự chơi bản thân xong đời, quá tùy tiện rồi.
– Thật sự quá đáng tiếc.
Không ít người nhao nhao chậc lưỡi thở dài, cảm thấy tân hoàng nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao tự sát đúng là quá đáng tiếc, quá khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
“Ông…”
Ngay khi tất cả mọi người thất vọng, khi tất cả mọi người đều cho rằng tân hoàng đã chết trong Hồng Hoang Thiên Lao thì cửa hang Hồng Hoang Thiên Lao đột nhiên tỏa ra hào quang, hào quang dập dờn, như có một cánh cửa chậm rãi mở ra.
– Nhìn xem, đó là cái gì…
Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, có người nhìn thấy, không khỏi hét lên, thu hút vô số sự chú ý.
– Thật… thật sự ra ngoài.
Nhìn thấy cánh cửa từ từ mở ra, Liễu Sơ Tình ngày ngày canh giữ trên Hồng Hoang Sơn mừng như điên, lầm bầm một câu.
– Cuối cùng cũng trở ra.
Binh Trì Hàm Ngọc cũng cảm thấy mừng rỡ. Đương nhiên nàng không hề nghi ngờ chuyện Lý Thất Dạ có thể còn sống trở ra, nàng tin tường Lý Thất Dạ, tin tưởng Lý Thất Dạ mù quáng.
“Ba…”
Dưới cái nhìn mỏi mòn của mọi người, một bóng người bay lên trời, chớp mắt đáp xuống Hồng Hoang Sơn.
– Là tân hoàng, thật sự là tân hoàng.
Khi bóng người này đáp xuống Hồng Hoang Sơn, mọi người đều nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, không khỏi gào lớn.