Trên thực tế, khi vị lão tổ thế gia này nói ra câu nói này thì nội tâm cũng thoáng run rẩy.
Hôm nay tân hoàng là chí cao vô thượng, ngay cả Thái Thanh Hoàng năm đó độc tài đại quyền, độc tôn thiên hạ đem so với hắn thì cũng ảm đạm phai mờ.
Có thể nói, khi tân hoàng ngồi trên hoàng vị thì ngũ cường, Đấu Thánh vương triều đều không còn tồn tại, không có ai, không có môn phái nào có thể hạn chế quyền thế trong tay hắn. Hắn mới là tồn tại chí cao vô thượng nhất ở Cửu Bí đạo thống, hắn mới thật sự là người nắm giữ quyền hành.
Hôm nay, tân hoàng ở Cửu Bí đạo thống muốn làm gì thì làm. Độ cao này, ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không làm được.
Mặc dù năm đó Thái Thanh Hoàng độc tài đại quyền, độc tôn thiên hạ, thế nhưng ở trong Cửu Bí đạo thống vẫn còn thứ khiến hắn kiêng kỵ, ở Cửu Bí đạo thống hắn vẫn chưa thật sự vô địch.
Hôm nay tân hoàng làm được, hắn mới thật sự là độc tài đại quyền!
Ngày hôm sau, Lý Thất Dạ dậy sớm, đã thấy Binh Trì Hàm Ngọc quỳ gối.
– Sao vậy?
Nhìn Binh Trì Hàm Ngọc đã quỳ rất lâu, Lý Thất Dạ nói chậm.
Binh Trì Hàm Ngọc quỳ sát đất, nói:
– Chư lão gia tộc vô tri ngu muội, đối địch với bệ hạ, phạm phải tội lớn ngập trời, nô tỳ không thể thay đổi, nên thỉnh tội với bệ hạ, mời bệ hạ xử trí.
– Ngươi không có tội.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói lạnh nhạt.
Binh Trì Hàm Ngọc quỳ gối không đứng dậy, cúi thấp vầng trán, nói rằng:
– Nô tỳ mặc dù có thể được tha thứ, thế nhưng chư lão gia tộc tội lớn ngập trời, tội này có thể diệt tộc, nô tỳ chấp nhận chịu thay.
– Nói vậy là ngươi muốn xin tha cho gia tộc của ngươi.
Lý Thất Dạ thoáng nhìn Binh Trì Hàm Ngọc, cười nhạt.
– Nô tỳ chỉ muốn chịu tội thay gia tộc, qua đó giảm nhẹ tội lỗi của gia tộc.
Binh Trì Hàm Ngọc cúi đầu, nói khẽ.
– Thôi.
Lý Thất Dạ nhìn Binh Trì Hàm Ngọc một hồi, lạnh nhạt nói:
– Thành toàn ngươi, không diệt Binh Trì thế gia là được. Thế nhưng nên phạt thì vẫn phải phạt, nên tước thì vẫn phải tước.
– Tạ ơn bệ hạ…
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Binh Trì Hàm Ngọc không khỏi mừng rỡ, lạy sát đất. Nàng không ngờ Lý Thất Dạ lại đồng ý tha thứ Binh Trì thế gia. Khi quỳ gối ở nơi này, trong lòng nàng đã dự tính tới tình huống xấu nhất, thậm chí nàng còn nghĩ tới cảnh gia tộc bị tiêu diệt, còn mình thì cũng bị trừng phạt luôn. Không ngờ rằng cuối cùng Lý Thất Dạ lại tha thứ cho bọn họ.
– Đại ân của bệ hạ, nô tỳ xin nguyện làm trâu làm ngựa để mà báo đáp.
Binh Trì Hàm Ngọc lạy sát đất, cảm động rơi nước mắt.
– Ừm, không tệ.
Lý Thất Dạ gật đầu, ra lệnh:
– Đứng lên đi, chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ là được.
Binh Trì Hàm Ngọc vội vàng đứng dậy, bận rộn chuẩn bị rửa mặt cho Lý Thất Dạ. Lúc này nàng tự xem mình là phận nô tỳ.
Sau khi Lý Thất Dạ rửa mặt xong xuôi thì Nam Sơn tiều tử tới bái kiến.
– Ngươi tới rất kịp lúc.
Lý Thất Dạ thoáng nhìn Nam Sơn tiều tử, mỉm cười, nói chậm:
– Những ngày qua không nhìn thấy bóng dáng ngươi đâu hết, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện.
– A a a…
Nam Sơn tiều tử cười khan, hút một hơi thuốc, cười gượng nói rằng:
– Bệ hạ thần uy vô địch, trấn áp cửu thiên thập địa, tiểu nhân đạo hạnh nông cạn, chỉ có thể trốn dưới bàn chân của ngài run rẩy sợ hãi, làm gì có mặt mũi gặp mặt bệ hạ chứ, lại càng không thể chịu nổi thần uy vô địch của bệ hạ.
– Được rồi, vuốt mông ngựa đủ rồi.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, không hề quan tâm, chỉ lạnh nhạt nói rằng:
– Có chuyện gì thì cứ nói.
Nam Sơn tiều tử xoa xoa bàn tay, cười khan một tiếng, nói rằng:
– Bệ hạ vĩ ngạn vô song, thế gian vô địch, vạn cổ tới nay là người đầu tiên còn sống rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao. Tiểu nhân cô lậu quả văn, cho nên muốn nghe hành trình thần kỳ của bệ hạ ở trong Hồng Hoang Thiên Lao.
– Ngươi đừng giở trò cong cong vẹo vẹo nữa, đi thẳng vào vấn đề đi.
Lý Thất Dạ nhìn hắn, lạnh nhạt nói rằng:
– Vòng vo nửa này, ngươi cũng muốn biết vật trường sinh là gì thôi.
– Bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh.
Nam Sơn tiều tử cười khan, nói rằng:
– Tiểu nhân nông cạn, cho nên muốn thêm kiến thức, xin bệ hạ chỉ điểm sai lầm, tiểu nhân nguyện nghe bệ hạ dạy bảo.
– Bớt tỏ vẻ nho nhã đi.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói rằng:
– Thôi được, niệm tình lão đầu nhà ngươi thức thời, ta sẽ hậu đãi ngươi. Nhà ngươi sợ rằng đã nhớ thương Hồng Hoang Thiên Lao trường sinh cả đời rồi, giống như Thái Thanh Hoàng, vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
– Sâu kiến còn ham sống, để bệ hạ chê cười rồi.
Nam Sơn tiều tử cười khan.
Trước đó, mỗi ngày hắn đều hấp thu sát khí của Hồng Hoang Thiên Lao tu luyện đại đạo, thứ hắn tìm kiếm, thứ hắn lĩnh hội chính là trường sinh. Hắn cũng muốn tìm kiếm ảo diệu của Hồng Hoang Thiên Lao.
Đương nhiên Nam Sơn tiều tử là một tồn tại rất mạnh mẽ, cho nên hắn muốn cầu trường sinh cũng không phải là chuyện mất mặt. Vạn cổ tới nay, có ai mà không muốn trường sinh, từ Chân Đế đến thủy tổ, có tồn tại nào mà không muốn trường sinh? Có ai mà chưa từng mưu cầu trường sinh. Cho dù thủy tổ vô địch cách mấy, kinh diễm cách mấy, thì cũng từng nghĩ tới việc trường sinh.
– Ta phá lệ khai ân cho ngươi nhìn qua một chút.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lấy ra bùn đen, đưa cho Nam Sơn tiểu tử xem.
– Đây là…
Khi nhìn thấy bùn đen, Nam Sơn tiều tử không khỏi giật mình, sau đó cung kính nâng bùn đen, cẩn thận quan sát.
– Đây chính là trường sinh mà ngươi nhớ thương.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nam Sơn tiều tử cung kính nâng bùn đen, hết sức cẩn thận, giống như bùn đen mà hắn đang nâng trong tay chính là vật trân quý nhất thế gian.
– Thần tính này…
Nam Sơn tiều tử sau khi cân nhắc cẩn thận thì giật mình, không khỏi thì thào:
– Thần tính như vậy, thế gian cũng có?
– Ngươi nói xem?
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Có lẽ, thứ này không thuộc về nhân thế.
Nam Sơn tiều tử là người có kiến thức uyên bác, thế nhưng hắn lại không thể phỏng đoán bùn đen này tới từ nơi nào.
– Điều đó không quan trọng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:
– Thậm chí có thể nói rằng, ở một phương diện khác, ngay cả trường sinh cũng không quan trọng, ít nhất đối với toàn bộ thế giới thì chính là như vậy.
– Ý của bệ hạ là…
Nam Sơn tiều tử giật mình. Nếu như ngay cả trường sinh cũng không quan trọng, thì cuối cùng là chuyện gì? Nam Sơn tiều tử là người có kiến thức rất uyên bác, cho nên lúc này nội tâm của hắn không khỏi chấn động.
– Điều này có ý nghĩa có người mang nó tới đây.