Vào lúc này, ở một nơi xa xôi trong Cửu Bí đạo thống có một đạo thống xế chiều, đạo thống này gọi là Thạch Vận đạo thống. Đêm hôm nay, Thạch Vận đạo thống phát sinh một chuyện không hề nhỏ.
Thạch Vận đạo thống đã từng là một đạo thống cực kỳ cường đại, cực kỳ nghịch thiên. Khi Thạch Vận đạo thống cường thịnh nhất thì nó đã từng quét ngang Đế Thống Giới, cường thịnh như Lý gia, Mộc gia, Cửu Bí đạo thống đều ảm đạm phai mờ.
Trong khoảng thời gian rực rỡ ấy, Thạch Vận đạo thống đã thống nhất Đế Thống Giới, cử thế vô địch, đánh đâu thắng đó.
Thế nhưng không biết vì sao Thạch Vận đạo thống lại suy sụp. Đời sau có người nói Thạch Vận đạo thống trong một đêm suy sụp, cũng có người nói Thạch Vận đạo thống không có người kế tục nên mới suy sụp.
Tuy nhiên kể cũng lạ, Thạch Vận đạo thống không có ngoại địch xâm lấn thế mà lại không gượng dậy nổi, từ đó suy sụp. Sau này càng ngày càng nhiều người rời khỏi Thạch Vận đạo thống, từ từ khiến cho Thạch Vận đạo thống trở nên hoang vu, càng thêm suy sụp.
Thế nhưng chuyện lạ còn ở phía sau. Một đạo thống sau khi suy sụp tới trình độ nhất định thì đạo nguyên sẽ biến hóa, khi sức mạnh của đạo nguyên không còn có thể chèo chống được một đạo thống thì đạo thống đó sẽ rơi rụng.
Ví như khi một truyền thừa của Đế Thống Giới suy sụp, khi suy sụp tới một trình độ nhất định thì đạo nguyên sẽ không thể chèo chống nổi nữa, như vậy đạo thống này sẽ từ Đế Thống Giới rơi xuống Vạn Thống Giới.
Cuồng Đình năm đó chính là một ví dụ. Khi Cuồng Đình cường đại nhất thì chính là truyền thừa Tiên Thống, sau này một đường đi xuống, rớt xuống Vạn Thống Giới.
Thạch Vận đạo thống bây giờ đã hết sức hoang vu, không có môn phái cường đại. Đừng nói truyền thừa như Tĩnh Liên quan, Binh Trì thế gia, mà ngay cả môn phái đại giáo nhất lưu cũng không thể tìm thấy ở trong Thạch Vận đạo thống.
Có thể nói, đừng nói Đế Thống Giới, mà ngay cả ở Vạn Thống Giới thì Thạch Vận đạo thống cũng là một đạo thống rách nát tới mức không thể nào rách nát hơn được nữa. Đạo thống này đã tiến vào thời kỳ cuối, là một đạo thống xế chiều, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, kỳ quái là trăm ngàn vạn năm trôi qua, Thạch Vận đạo thống suy sụp vẫn ương ngạnh tồn tại trong Đế Thống Giới. Cho dù nó suy sụp sắp xong đời, thế nhưng nó vẫn tồn tại ở Đế Thống Giới, không hề có dấu hiệu rơi xuống Vạn Thống Giới.
Tình huống này khiến rất nhiều người khó hiểu, không biết vì sao Thạch Vận đạo thống suy sụp như thế rồi mà vẫn không rơi rụng.
Sau này từng có thủy tổ khảo sát Thạch Vận đạo thống, vị thủy tổ đó từng nói, Thạch Vận đạo thống vẫn còn ở Đế Thống Giới là bởi vì đạo nguyên của Thạch Vận đạo thống vẫn còn, hơn nữa đạo nguyên còn rất dồi dào.
Điều này khiến mọi người khó hiểu, nếu như đạo nguyên dồi dào thì tại sao Thạch Vận đạo thống lại suy sụp tới tình trạng như vậy chứ?
Bên trong Thạch Vận đạo thống, ban đêm, bình yên vắng vẻ. Bởi vì Thạch Vận đạo thống đã suy sụp, tu sĩ đệ tử ngày càng ít, cho nên Thạch Vận đạo thống càng lộ vẻ bình yên vắng vẻ.
Bạch Lan thành là một tòa cổ thành có mấy vạn nhân khẩu. Đương nhiên, đối với phần lớn đạo thống thì mấy vạn nhân khẩu chỉ là địa phương nhỏ, thậm chí có một vài đạo thống ngay cả nông thôn cũng có nhân khẩu như thế.
Thế nhưng đối với Thạch Vận đạo thống đã xuống dốc thì Bạch Lan thành mấy vạn nhân khẩu đã là thành trì lớn rồi. Khắp Thạch Vận đạo thống, cũng chỉ có một hai thành trì lớn hơn nó mà thôi.
Bạch Lan thành về đêm rất là yên tĩnh. Bởi vì tu sĩ không nhiều, cho nên Bạch Lan thành càng lộ thuần phác yên tĩnh, giống như một đóa hoa lan nở rộ trong đêm.
Đêm đã khuya, rất nhiều cư dân trong Bạch Lan thành đã đi ngủ, tiến vào mộng đẹp.
“Đùng…”
Ngay khi mọi người tiến vào một đẹp thì thình lình có tiếng nổ lớn, đánh thức tất cả mọi người ở trong Bạch Lan thành.
– Chuyện gì vậy…
Người bị đánh thức quát lớn, thế nhưng khi này bên tai không ngừng vang lên tiếng nổ.
– Không hay, thành trì lún xuống…
Có người kịp phản ứng, phát hiện không chỉ mình, cũng không chỉ nhà ở của mình, mà là cả khối đại địa đều đang lún xuống, nổ vang ầm ầm.
Trong chớp mắt, mặt đất xuất hiện một cái hố, cả tòa Bạch Lan thành lún sâu xuống lòng đất.
Người giật mình tỉnh dậy khỏi mộng đẹp lập tức phản ứng, thế nhưng đã muộn, không khỏi hét ầm lên.
“Keng…”
Ngay khi Bạch Lan thành lún xuống thì có tiếng kiếm reo liên miên, tu sĩ mạnh nhất Bạch Lan thành chém ra một kiếm kình thiên, lao lên trên trời, muốn trốn khỏi Bạch Lan thành.
“Phanh”
Vị cường giả này chưa kịp trốn khỏi hố thì thình lình có một bàn tay vô hình bẻ gãy thần kiếm kình thiên của hắn. Chỉ nghe “phanh”, dưới lòng đất duỗi ra một cái xúc tu thô to, hắn không phản ứng kịp, thân thể bị trói chặt, bị kéo xuống hố sâu.
– Không…
Vị cường giả này sợ hãi hét lên, thế nhưng thân thể của hắn cùng với tiếng hét biến mất ở dưới hố sâu.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, lúc này có tiếng “Phanh” vang lên, toàn bộ Bạch Lan thành rơi xuống đáy hố sâu, mặt đất rung chuyển một trận.
Sau đó, một vùng tĩnh mịch. Bạch Lan thành bỗng dưng biến mất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn. Nhìn xuống dưới hố, sâu không thấy đáy, giống như một con hồng hoang cự thú đang há miệng.
Bạch Lan thành biến mất trong vòng một đêm, chỉ còn lại một cái hang lớn, không ai biết xảy ra chuyện gì, mấy vạn nhân khẩu cứ thế biến mất không còn tăm hơi.
Khi Bạch Lan thành biến mất, Thạch Vận đạo thống đột nhiên phun ra một luồng khí tức, rất ít người phát hiện khí tức này, càng khỏi phải nói tới những người ở đạo thống xa xôi khác.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Bạch Lan thành biến mất, ngay khoảnh khắc khí tức đó phun ra thì Lý Thất Dạ đang tu luyện trong hoàng cung đột nhiên mở mắt, ánh mắt co lại. Trong chớp mắt, hai mắt của hắn phun ra hào quang dọa người, xuyên qua vạn vực tinh không, chớp mắt chiếu đến Thạch Vận đạo thống.
Sau khi Lý Thất Dạ bị kinh động một lát, Nam Sơn tiều tử ở Cửu Liên Sơn cũng bị kinh động. Hắn giương mắt nhìn xa, thì thào rằng:
– Khí tức này có hơi quen thuộc, có chuyện gì rồi?
Vào lúc này, Lý Thất Dạ rời khỏi phòng, nhìn xa vũ trụ, ánh mắt vượt qua thời không, chiếu thẳng tới nơi sâu nhất trên thế gian.
– Công tử…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất quan, Bệnh Quân đang canh gác không khỏi ngạc nhiên.
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời đêm, sau đó nói với đám người Liễu Sơ Tình:
– Ta đi Thạch Vận đạo thống một chuyến, nơi này giao cho các ngươi, chờ làm xong rồi thì sẽ trở lại.