– Cả tòa thành trì đột nhiên biến mất, đúng là không bình thường.
Lý Thất Dạ nắm bùn đất dưới chân, vò tay nghiền nát, vụn bùn chảy khỏi khe ngón tay của Lý Thất Dạ.
– Cả tòa thành trì cùng mấy vạn chúng cuối cùng đã đi đâu?
Thần thức của Lý Ngọc Chân thăm dò nơi này, thế nhưng khu vực này ngoại trừ bọn họ ra thì rỗng tuếch, không có thứ gì cả.
– Ở nơi sâu hơn.
Lý Thất Dạ nói chậm:
– Có thứ gì đó đi tới nơi này cướp đi tất cả.
Nói xong thì nhìn xung quanh.
– Vẫn còn ở đây chứ?
Lý Ngọc Chân đảo mắt, ánh mắt như thiểm điện. Rất hiển nhiên, mạnh như nàng, một khi ra tay thì chắc chắn kinh thiên động địa, hết sức kinh người.
– Đã đi xa rồi.
Lý Thất Dạ vứt bùn đất khỏi tay, vỗ vỗ hai tay, nói chậm:
– Thời cơ rồi sẽ thành thục, rồi sẽ tới lúc ra tay thôi.
– Ý của đạo huynh là, thật sự có tà vật đang quấy phá?
Lý Ngọc Chân nói chậm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có phải tà vật hay không thì ta không biết. Thế nhưng thứ này tuyệt đối không phải là thứ tốt, Thạch Vận đạo thống sẽ không vô duyên vô cớ một đêm xuống dốc.
– Thứ này là gì?
Lý Ngọc Chân hỏi chậm:
– Năm đó Thạch Vận đạo thống rất cường thịnh, từng có Chân Đế tọa trấn, thực lực rất mạnh, hơn xa hai nhà Lý, Mộc. Từng có người nói rằng, nếu như thủy tổ không ra tay thì rất khó tiêu diệt Thạch Vận đạo thống. Năm đó Thạch Vận đạo thống tuy suy sụp, thế nhưng chưa từng nghe nói có đại chiến kinh thiên gì hết.
– Có một số chuyện nằm ngoài khả năng tưởng tượng của thế nhân.
Lý Thất Dạ đi lạy dưới đáy vực, cẩn thận khảo sát bùn đất ở nơi này, lạnh nhạt nói rằng:
– Ít nhất có thể khẳng định là, thứ này không thuộc về thế giới này.
– Không thuộc về thế giới này?
Mạnh như Lý Ngọc Chân cũng giật mình, nói rằng:
– Chẳng lẽ là sinh vật ở ngoài Tam Tiên Giới?
Nói tới đây, Lý Ngọc Chân dừng một chút, nói chậm:
– Ở ngoài Tam Tiên Giới vẫn còn thế giới khác?
Đương nhiên, tu sĩ Tam Tiên Giới không biết ngoài Tam Tiên Giới ra thì còn có thế giới khác, càng không biết ở bên ngoài Tam Tiên Giới còn có Cửu Giới, còn có mười ba châu.
– Không đơn giản như vậy.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói rằng:
– Sinh linh bình thường ở bên ngoài Tam Tiên Giới không thể nào vượt qua đến đây. Nói chính xác hơn thì thứ này ở trên Tam Tiên Giới.
– Ở trên Tam Tiên Giới?
Lý Ngọc Chân co rút tròng mắt, nói chậm:
– Là Trường Sinh sao? Nghe nói ở trên Tiên Thống Giới chính là Trường Sinh.
– Không phải.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thứ được gọi là Trường Sinh là do thế nhân không biết thật giả, cũng không biết Trường Sinh Giới có tồn tại hay không. Ở trên Tam Tiên Giới mà ta nói tới, không phải là Trường Sinh Giới, mà nơi đó vượt qua cả thương thiên.
– Thương thiên…
Lý Ngọc Chân ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bọn họ đang ở dưới đáy vực sâu, ánh mắt phải xuyên qua vạn dặm thì mới có thể nhìn thấy bầu trời.
Trên thực tế, đối với Lý Ngọc Chân, đối với tu sĩ Tam Tiên Giới, ấn tượng của mọi người về thương thiên rất mơ hồ, thậm chí có rất nhiều người còn chả có ấn tượng gì về thương thiên.
– Thiếu kiếp nạn, ấn tượng về thương thiên cũng mơ hồ.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hiểu được thần thái này của Lý Ngọc Chân.
Tam Tiên Giới không giống Cửu Giới hay mười ba châu. Ở Cửu Giới cùng mười ba câu, mỗi một lần đột phá đều gặp phải thiên kiếp, đều gặp phải lôi đình. Có thể nói, bất kể là Cửu Giới hay là mười ba châu thì đều có ấn tượng rất sâu sắc với thương thiên, thậm chí có người còn mắng to lão tặc thiên.
– Ta từng nghe nói tới thiên kiếp. Khi tiên hiền muốn đột phá cao hơn thì sẽ có khả năng dẫn dắt thiên kiếp.
Lý Ngọc Chân nói chậm:
– Ý của Lý huynh là, Bạch Lan thành biến mất chính là kiếp nạn thương thiên giáng xuống?
– Lão tặc thiên không rãnh như vậy.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lắc đầu nói rằng:
– Hơn nữa nếu như lão tặc thiên thật sự muốn giáng kiếp nạn, như vậy cho dù chỉ là một kiếp nạn nhỏ thôi thì cũng không đơn giản là Bạch Lan thành biến mất.
– Nếu như thương thiên giáng kiếp nạn thì sẽ là kiếp nạn gì?
Lúc này, Lý Ngọc Chân có dự cảm không lành.
– Diệt thế…
Lý Thất Dạ hời hợt nói ra hai chữ này.
– Diệt thế…
Nghe vậy, mạnh như Lý Ngọc Chân cũng chấn động, tâm thần chập chờn.
Khi Lý Ngọc Chân hoàn hồn thì vội hỏi:
– Diệt thế uy lực bao lớn?
– Thực lực như ngươi…
Lý Thất Dạ nhếch mắt nhìn Lý Ngọc Chân một hồi, cười nhạt nói rằng:
– Dưới diệt thế cũng chỉ là giun dế mà thôi. Ngay cả thủy tổ, cũng chẳng có mấy người không phải giun dế.
Lời này khiến Lý Ngọc Chân hít lạnh, sững sờ một trận. Đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ thẹn quá hóa giận. Dù sao mạnh đến cấp độ của nàng mà nghe Lý Thất Dạ nói vậy, theo một số người thì đây chính là xem thường, cố ý nhục nhã bọn họ, nên chắc chắn sẽ nổi giận.
Thế nhưng Lý Ngọc Chân thì lại chấn động. Mặc dù nàng không cho rằng mình vô địch thiên hạ, thế nhưng nàng rất có lòng tin với thực lực của mình. Nếu như dưới diệt thế mà nàng cũng chỉ là giun đế, vậy thì có thể tưởng tượng khi thời điểm đó tới thì cảnh tượng phải kinh khủng tới dường nào.
Lý Ngọc Chân không khỏi ngước lên nhìn trời, sau đó thu hồi ánh mắt, nói với Lý Thất Dạ:
– Diệt thế, thật sự sẽ đến sao?
Ngay cả người mạnh như nàng cũng không dám tưởng tượng khi diệt thế kéo đến thì cảnh tượng sẽ kinh khủng như thế nào.
– Phải nói rằng, Tam Tiên Giới rất may mắn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vạn cổ tới nay, từ thời đại này đến thời đại khác, ở trong thời gian trường hà, thoát khỏi thời gian khủng bố hết lần này đến lần khác. May mắn như thế, cộng thêm thiên thời địa lời, lại có con người góp sức. Đúng là phải cảm tạ tiên hiền cố gắng nên mới có cục diện hôm nay.
Lý Ngọc Chân im lặng nghe Lý Thất Dạ nói. Mặc dù nàng không hiểu những gì mà Lý Thất Dạ nói, thế nhưng nàng cũng nắm bắt được một số tin tức, khiến cho lòng nàng chấn động.
Nàng chẳng những biết ở bên ngoài Tam Tiên Giới còn có thế giới khác, thì còn biết có bóng ma khủng khiếp vẫn luôn bao trùm thế giới.
– Vì sao lại có diệt thế? Nếu như diệt thế do thương thiên giáng xuống, như vậy cuối cùng là tại sao?
Lý Ngọc Chân hỏi.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Lý Ngọc Chân.
Lúc này, Lý Thất Dạ dừng chân, ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh vụn. Mảnh vụn này thoạt nhìn giống như là da mô, có hơi dinh dính, hình như rớt ra từ xúc tu.