– Thối… thối… thối lắm…
Lâm Diệc Tuyết bị Lý Thất Dạ nói giận dữ tới mức run rẩy, khuôn mặt đỏ chót, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói rằng:
– Lâm Diệc Tuyết ta là ai chớ, ta xuất thân Sơ Thạch Tông, có vô số vàng bạc, chút vàng bạc ấy của ngươi, Lâm Diệc Tuyết ta mà thèm để ý sao? Ngươi… ngươi ngậm máu phun người!
Nhìn thấy Lâm Diệc Tuyết giận dữ, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười. Rất hiển nhiên, Lâm Diệc Tuyết vào đời chưa lâu, không hề có kinh nghiệm thế sự, thậm chí có thể còn chưa bao giờ rời khỏi Minh Lạc thành.
– Không đến vì vàng bạc, thì là vì cái gì?
Lý Thất Dạ giang tay, cười nói:
– Chẳng lẽ coi trọng ta, cho nên muốn bắt ta về làm trượng phu của ngươi.
– Ngươi… ngươi… ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Lâm Diệc Tuyết giận dữ run rẩy, ngón tay ngọc chỉ vào Lý Thất Dạ run bần bật, tức giận nói rằng:
– Lâm Diệc Tuyết ta là ai chứ, làm sao lại để ý đồ nhà quê như ngươi chứ? Ngươi… ngươi… ngươi không tự đái rồi soi bản mặt mình mà xem.
– Ta tự đái soi rồi, đẹp trai không ai sánh bằng, đẹp trai rối tinh rối mù.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Ngươi muốn xem ta đái rồi soi lại không?
Lý Thất Dạ thuần túy là nhàm chán, cho nên mới trêu chọc Lâm Diệc Tuyết.
– Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi vô sỉ…
Lâm Diệc Tuyết đỏ mặt, không khỏi lùi lại mấy bước. Nàng thật sự sợ Lý Thất Dạ sẽ đái trước mặt mình.
– Được rồi, tiểu cô nương, giỡn chơi với ngươi thôi.
Lý Thất Dạ bật cười, vung nhẹ tay áo, giống như đang đuổi ruồi, nói rằng:
– Nếu như không có chuyện gì, từ đầu tới thì hãy về đó, đừng quấy rầy ta.
Lâm Diệc Tuyết đỏ mặt, nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nàng mới nhớ mục đích tới nơi này.
Lâm Diệc Tuyết hít thở sâu, vất vả dập tắt lửa giận, trừng mắt Lý Thất Dạ, nói:
– Ta… ta… Lâm Diệc Tuyết ta đại nhân có đại lượng, sẽ không so đo với ngươi.
– Vậy ta xin cám ơn đại ân đại đức của ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Cô nương chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn thiện lương, chính là đệ nhất mỹ nữ Minh Lạc thành.
Có nữ tử nào mà không thích nghe lời khen như vậy chứ. Lâm Diệc Tuyết hừ lạnh, giương cằm. Mặc dù không nói gì cả, thế nhưng lời khen này làm nàng hết sức thoải mái.
– Có điều cái đầu không nhạy lắm, là một bình hoa, chỉ đẹp bề ngoài.
Lý Thất Dạ ung dung móc mỉa.
Ban đầu Lâm Diệc Tuyết còn cho rằng Lý Thất Dạ khen mình, không ngờ ngoặt một cái, lại mắng mình.
– Ngươi nói gì, ngươi nói gì, ngươi lặp lại xem, lặp lại lần nữa xem.
Lâm Diệc Tuyết giận đỏ mặt, giẫm chân, hung hăng nhìn Lý Thất Dạ, dáng vẻ hung ác, như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Thất Dạ.
– Không nói gì cả.
Lý Thất Dạ nhún vai, hời hợt cười nói.
– Hừ hừ hừ, thách ngươi cũng không dám lặp lại.
Lâm Diệc Tuyết căm hận:
– Ngươi… ngươi còn dám nói hươu nói vượn nữa thì ta sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Nói xong thì nghiến răng, dáng vẻ hung dữ.
– Được rồi, tiểu nha đầu, ta không có hứng thú bồi ngươi, đi mau đi.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, cười nói.
– Phi phi phi…
Lâm Diệc Tuyết banh mặt, căm hận nói với Lý Thất Dạ:
– Vô sỉ, ai muốn ngươi bồi chứ, ngươi là ai của ta chứ, ai cần ngươi bồi, ta mới không có hứng thú bồi ngươi, ngươi đừng có tự mình đa tình.
– Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ đi đâu vậy. Ngươi tưởng tượng qua phong phú rồi, hay là, ngươi có hứng thú với ta.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn Lâm Diệc Tuyết, cười khẽ.
– Thối… thối lắm.
Lâm Diệc Tuyết nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, nói:
– Ngươi không tự soi nước tiểu xem, ngươi xấu như vậy, ai mà có hứng thú với ngươi chứ…
Lần này Lâm Diệc Tuyết tức giận không nhỏ. Ở Minh Lạc thành nàng là đại mỹ nữ, người theo đuổi đông đúc, vậy mà lại bị vô danh tiểu bối như Lý Thất Dạ đùa giỡn, nàng không giận dữ trừng mắt mới là lạ.
– Muốn ta móc ra đái cho ngươi nhìn không?
Lý Thất Dạ khoan thai tự đắc, vừa cười vừa nói.
– Ngươi…
Lâm Diệc Tuyết đỏ mặt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, không nói ra lời. Nàng là nữ hài chưa đủ kinh nghiệm sống, nào phải là đối thủ của Lý Thất Dạ chứ.
– Ta… ta không nói hươu nói vượn với ngươi nữa.
Cuối cùng, Lâm Diệc Tuyết hít thở sâu, nhớ tới mục đích mà mình tới đây, hừ lạnh một cái, nói rằng:
– Ta tới đây là để giáo huấn ngươi.
– A, giáo huấn ta?
Lý Thất Dạ nhún vai, nói chậm:
– Tại sao muốn giáo huấn ta, ngươi ta lần đầu gặp mặt, xa không oán, gần không thù, chúng ta chỉ mới gặp nhau mà thôi.
– Ai bảo ngươi nói hươu nói vượn chứ.
Lâm Diệc Tuyết xụ mặt, lạnh lùng nói:
– Dám nói hươu nói vượn thì phải phụ trách lời nói của mình, phải trả giá đắt vì lời nói của mình.
– Thật sao? Ta từng nói gì mà lại nghiêm trọng như vậy, cần phải trả giá đắt nữa.
Lý Thất Dạ không hề sốt ruột, nói chậm.
– Hừ hừ hừ…
Lâm Diệc Tuyết nhíu mắt, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, lạnh lùng hừ, nói rằng:
– Có phải ngươi sai những tên ăn mày kia yêu ngôn hoặc chúng hay không!
– A, thì ra là vì chuyện này.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta yêu ngôn hoặc chúng chỗ nào?
– Còn dám nói không yêu ngôn hoặc chúng!
Lâm Diệc Tuyết trừng mắt, mặt mày lạnh lẽo, lạnh lùng nói rằng:
– Ngươi sai ăn mày đi đồn bậy, nói Minh Lạc thành sắp hủy diệt, nói Minh Lạc thành đại nạn lâm đầu, muốn con dân bách tính của Minh Lạc thành nhanh chóng chạy trốn… Hừ hừ hừ, không phải yêu ngôn hoặc chúng thì là cái gì?
Hóa ra, sáng sớm hôm nay Lâm Diệc Tuyết nghe thấy lời đồn này, khiến nàng giật mình không nhỏ, không rõ vì sao lời đồn này lại truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong Minh Lạc thành. Sau khi cẩn thận nghe ngóng thì mới biết đầu ngồn của chuyện này.
Cũng chính vì vậy Lâm Diệc Tuyết mới sáng sớm chạy tới đây hưng sư vấn tội.
– Ta nói thật mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Đây không phải là yêu ngôn hoặc chúng, nếu như ngươi không tin thì thôi vậy.
– Nói thật gì chứ!
Lâm Diệc Tuyết trừng mắt, lạnh lùng nói:
– Nói hươu nói vượn, ăn nói bậy bạ, tung tin đồn nhảm sinh sự! Minh Lạc thành chúng ta vững như bàn thạch, tương lai sáng sủa, phồn hoa hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, Minh Lạc thành làm sao lại diệt vong chứ! Ngươi ở đây yêu ngôn hoặc chúng, là có rắp tâm gì hả.
– Chỉ là bây giờ mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Nói, là ai phái ngươi tới đây, có âm mưu gì hả.
Lâm Diệc Tuyết chống nạnh, lạnh lùng nói:
– Thành thật khai báo, bằng không sẽ cho ngươi đẹp mắt.
– Ngươi đang đại biểu cho Minh Lạc thành thẩm vấn ta sao?
Lý Thất Dạ nhìn Lâm Diệc Tuyết, có chút hứng thú.