Nhìn thấy màn này, vô số người hít lạnh. Trong mắt bọn họ, Chân Đế thuật chính là vô địch, một khi bị liệt diễm bao trùm, mặc kệ ngươi mạnh cách mấy thì cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
– Cẩn thận…
Nhìn thấy liệt diễm trút xuống, muốn nuốt chửng Lý Thất Dạ, Lâm Diệc Tuyết ở bên cạnh kinh hãi, vội vàng nhắc nhở Lý Thất Dạ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề chớp mắt, chỉ nhấc chân lên, đạp xuống một cái.
“Phanh…”
Dương Đình Vũ vừa vọt tới chân của Lý Thất Dạ thì lập tức bị giẫm dưới chân.
Mặc kệ Dương Đình Vũ liệt diễm ngập trời như thế nào, mặc kệ Dương Đình Vũ phượng bay cửu thiên như thế nào, thế nhưng khi bị Lý Thất Dạ giẫm lên thì lập tức bị Lý Thất Dạ giẫm cứng dưới chân.
Lúc này, mặc dù Dương Đình Vũ đã hòa làm một thể với phượng hoàng lửa, thế nhưng khi một cước đạp xuống thì hắn cũng chỉ là giun dế mà thôi. Mặc kệ bản lĩnh bao lớn, mặc kệ thủ đoạn bao lớn, thì cũng bị giẫm cứng người.
“Thu…”
Khi Dương Đình Vũ bị giẫm cứng người thì phượng hoàng lửa hót dài, muốn vỗ cánh bay lên, liệt diễm rực sáng, muốn đốt cháy tất cả mọi thứ, đây chính là giãy dụa cuối cùng của phượng hoàng lửa.
Thế nhưng ở dưới bàn chân của Lý Thất Dạ, cho dù có là phượng hoàng lửa thật sự thì cũng không thể làm gì, huống chi chỉ là phượng hoàng giả.
Cho nên khi Lý Thất Dạ hơi dùng sức thì chỉ nghe “phanh” một cái, phượng hoàng lập tức bị Lý Thất Dạ giẫm mất, hóa thành khói xanh.
Hỏa phượng hoàng liệt diễm ngập trời khi nằm dưới chân Lý Thất Dạ thì cũng chỉ như một ngọn lửa nhỏ xíu mà thôi, chỉ cần Lý Thất Dạ giẫm nhẹ một chút thì có thể dập tắt nó ngay lập tức.
Mà khi Lý Thất Dạ hơi dùng sức thì chỉ nghe tiếng “răng rắc” vang lên, “phốc” một cái, Dương Đình Vũ phun máu, lồng ngực của hắn bị Lý Thất Dạ giẫm nát.
– A…
Lồng ngực bị giẫm nát, Dương Vũ Đình đau đớn hét thảm.
Nhất thời, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người không thể khép miệng lại được, ai cũng há miệng lớn đến nỗi có thể nhét vừa trứng ngỗng.
Chân Đế thuật ở trong suy nghĩ của đệ tử Thạch Vận đạo thống chính là công pháp vô địch, chính là công pháp chí cao vô thượng, không gì sánh bằng.
Bình thường khi Dương Đình Vũ tung ra Chân Đế thuật thì cũng có nghĩa Dương Đình Vũ thắng chắc rồi. Có thể nói, mỗi lần Dương Đình Vũ quyết đấu với địch nhân, một khi hắn tung ra Chân Đế thuật thì mọi người biết Dương Đình Vũ đã thắng.
Thế nhưng lúc này Dương Đình Vũ tung ra Chân Đế thuật, không chỉ không thắng, mà Chân Đế thuật của hắn hoàn toàn không thể làm gì hết.
Kinh khủng hơn đó là, ngay cả Dương Đình Vũ khi tung ra Chân Đế thuật thì cũng chỉ là giun dế dưới chân Lý Thất Dạ mà thôi.
Khi phượng hoàng lửa giãy dụa, mặc kệ liệt diễm của nó ngập trời như thế nào thì cũng chỉ là một ngọn lửa nhỏ dưới chân Lý Thất Dạ mà thôi.
Nhất thời, tất cả mọi người khiếp sợ, tất cả mọi người há lớn miệng, hồi lâu không thể nói gì.
Chân Đế thuật nha, đây chính là công pháp mạnh mẽ nhất, đứng đầu nhất của Thạch Vận đạo thống. Huống chi nó còn được thi triển bởi đệ nhất cao thủ của Thạch Vận đạo thống.
Có thể nói, lực chiến đấu như vậy Thạch Vận đạo thống không ai có thể địch lại, không ai có thể đỡ được một chiêu này.
Ngô Hữu Chính chính là ví dụ. Công lực của hắn thâm hậu như vậy, thế nhưng khi Chân Đế thuật vừa tung ra thì Ngô Hữu Chính lập tức trọng thương, căn bản không thể nào chống lại Chân Đế thuật.
Bây giờ Chân Đế thuật cường đại nhất của bọn họ lại bị giẫm nát như một ngọn lửa nhỏ, đúng là quá sức kinh khủng.
Trước đó Lý Thất Dạ một kiếm đồ ngàn quân đã hù dọa bọn họ vỡ mật, theo bọn họ thấy, Lý Thất Dạ ra tay quá kinh khủng, quá thiết huyết.
Bây giờ Lý Thất Dạ vừa nhấc chân thì lập tức giẫm nát Chân Đế thuật của bọn họ. Chuyện này khiến bọn họ tuyệt vọng, Chân Đế thuật vô địch của bọn họ ở dưới chân Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là một ngọn lửa nhỏ mà thôi.
Cho nên khi Lý Thất Dạ nhẹ nhàng giẫm nát phượng hoàng lửa thì hắn không chỉ giẫm nát Chân Đế thuật, mà còn giẫm nát tự tôn của Thạch Vận đạo thống, giẫm nát tự tin của Thạch Vận đạo thống. Lòng tự trọng của bọn họ giống như phượng hoàng lửa, bị Lý Thất Dạ nhẹ nhàng giẫm nát, rải vụn đầy đất.
Tức thì, tâm trạng của tất cả tu sĩ của Thạch Vận đạo thống rơi xuống đáy cốc. Vào lúc này, bọn họ mới biết có một loại tuyệt vọng gọi là bất lực.
Vào lúc này, bọn họ ngước nhìn Lý Thất Dạ. Mặc dù Lý Thất Dạ không quá cao lớn, thế nhưng khi mọi người ngước nhìn Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ giống như là người khổng lồ, đầu đội trời, chân đạp đất. Còn bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến dưới chân Lý Thất Dạ mà thôi, vô nghĩa như thế, hèn mọn như thế.
Vào lúc này, vô số người giống như khinh khí cầu xì hơi, đặt mông ngồi xuống đất, đầu óc trống rỗng, mãi lâu không thể hoàn hồn.
Thử nghĩ mà xem, Chân Đế thuật cường đại nhất của bọn họ ở dưới chân Lý Thất Dạ chẳng qua cũng chỉ là một ngọn lửa nhỏ mà thôi. Như vậy những người ngay cả tư cách tu luyện Chân Đế thuật cũng không có như bọn họ lại là cái gì?
Bọn họ ngậm đắng tu luyện công pháp, ngậm đắng tu luyện đại đạo còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Khổ tu cả đời, cuối cùng cũng là một con kiến dưới chân người ta mà thôi.
Nhất thời, vô số người tuyệt vọng, tâm trạng rơi xuống đáy cốc.
Nếu như vừa rồi Lý Thất Dạ một kiếm đồ vạn quân để lại bóng ma trong lòng mọi người thì Lý Thất Dạ giẫm nát Chân Đế thuật chính là ác mộng đeo bám bọn họ suốt đời. Mỗi khi đêm dài buông xuống, đều sẽ bị cơn ác mộng này làm bừng tỉnh.
Lý Thất Dạ giẫm lên lồng ngực Dương Đình Vũ, toàn bộ Minh Lạc thành yên tĩnh, tất cả mọi người không dám hít thở, vô số người không thể kiềm chế bản thân, toàn thân run rẩy.
– Nhỏ nhẹ khuyên bảo thì không nghe.
Lý Thất Dạ nhìn Dương Đình Vũ, nói rằng:
– Có một số người, hết thuốc cứu, phải thấy quan tài thì mới đổ lệ.
– Ngươi giết ta đi…
Dương Đình Vũ cắn răng, gào thét:
– Ta mà kêu rên một tiếng nào thì không phải là hán tử, thì chính là chó đẻ!
Dương Đình Vũ cũng có mấy phần cốt khí, bại trong tay Lý Thất Dạ, hắn không hề cầu xin Lý Thất Dạ, một lòng muốn chết.
– Không, giết ngươi cũng không thể gia tăng hung danh của ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Ta sẽ giữ lại tính mạng của ngươi, sẽ để ngươi sống rời đi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm tất cả mọi người ngạc nhiên, có một số người còn cho rằng Lý Thất Dạ đang nói đùa.
Lúc này, Lý Thất Dạ giơ chân, hời hợt đá Dương Đình Vũ lăn sang một bên.