Mọi người biết, đệ nhất hung nhân xuất hiện tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành. Huống chi phía sau hắn chính là Lâm Diệc Tuyết cùng Ngô Hữu Chính, bọn họ là người sinh trưởng ở nơi này, hơn nữa Lý Thất Dạ lại chọn đúng thời điểm này xuất hiện.
– Không biết tôn giá có gì chỉ giáo?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, Lục Bào Thiên Khách đứng dậy, ôm quyền, ăn nói khách khí.
Thái độ này của Lục Bào Thiên Khách rất là khách khí. Trước đó, khi bị lão tổ nọ chỉ trích, hắn vẫn ngạo nghễ ngồi trên kiệu, mặc dù gọi đạo huynh, thế nhưng không quá quan tâm.
Thế nhưng sau khi Lý Thất Dạ xuất hiện thì Lục Bào Thiên Khách không hề sĩ diện, cũng không hề tự cao tự đại, lập tức đứng dậy, ôm quyền chào đón, còn gọi một tiếng “tôn giá” nữa.
Nhìn thấy Lục Bào Thiên Khách khách khí như vậy, không ít người lén lút nhìn nhau. Đương nhiên, mọi người đều hiểu.
Mặc dù luận địa vị, luận thực lực thì Ngũ Đại Thiên Khách cao hơn Thập Đại Kim Cương, Ngũ Đại Thiên Khách liên thủ cũng mạnh hơn Thập Đại Kim Cương.
Thế nhưng thực lực của đệ nhất hung nhân thì cũng không phải bàn cãi, tay không tấc sắt tiêu diệt Thập Đại Kim Cương, hủy diệt chiến hạm đoàn, ngay cả Tàng Kim Động vô cùng mạnh mẽ cũng bị hắn coi là sâu kiến.
Đối mặt với địch nhân khủng bố như thế, cường đại như thế, ngay cả Lục Bào Thiên Khách trong Ngũ Đại Thiên Khách cũng không dám kiêu ngạo.
Theo Lục Bào Thiên Khách thấy, tồn tại cường đại như thế, nếu không đắc tội thì cố gắng không đắc tội.
– Không có gì chỉ giáo hết.
Lý Thất Dạ ngáp một cái, dáng vẻ yểu xìu, giống như vừa mới bị đánh thức, cơn buồn ngủ rất nặng. Hắn khoát tay áo, nói:
– Không có việc gì thì cút xéo đi, tất cả cút hết ra Minh Lạc thành.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, tất cả mọi người nhìn nhau. Lý Thất Dạ không chỉ nhắm đến Khách Minh, mà còn nhắm đến tất cả mọi người.
– Thật không tiện.
Lục Bào Thiên Khách ôm quyền nói:
– Lão phu ngu dốt, không rõ ý tứ của tôn giá, xin tôn giá chỉ rõ.
Lục Bào Thiên Khách là tồn tại uy danh hiển hách ở Đế Thống Giới, mặc dù không bằng Thái Thanh Hoàng hay Cổ Nhất Phi, thế nhưng trong những Chân Thần bất hủ ở Đế Thống Giới ngày nay, hắn cũng được xếp vào hàng nhân vật có tiếng tăm, là một vị Chân Thần bất hủ hết sức mạnh mẽ.
Lúc này, hắn nói như thế, buông thái độ thấp như thế, là chuyện hết sức đáng quý. Nhìn khắp Đế Thống Giới, không có mấy người có thể khiến hắn bày ra tư thái này.
Có thể khiến Lục Bào Thiên Khách bày ra tư thái này, cũng chỉ có nhân vật như Thái Thanh Hoàng, Cổ Nhất Phi mà thôi.
Dù sao, Lục Bào Thiên Khách không chỉ cường đại, mà sau lưng hắn còn có Khách Minh, đây chính là liên minh có mười mấy đạo thống làm nội tình, ai mà dám chọc bọn họ chứ?
– Cút.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ngoại trừ cư dân, tu sĩ bản địa ra thì tất cả mọi người cút hết ra Minh Lạc thành, nếu như còn có chuyện như huyết tế phát sinh nữa thì ta diệt toàn tộc hắn.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, tất cả mọi người nhìn nhau. Lúc này mọi người mới biết Lý Thất Dạ tới đây can thiệp bất bình.
Lục Bào Thiên Khách nghe vậy, sắc mặt biến đổi. Hắn chính là nhân vật giẫm chân một cái thì thiên hạ biến sắc, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta kêu cút ngay trước mặt người trong thiên hạ, trên thế gian này không có mấy người dám kêu hắn cút như thế.
– Hóa ra tôn giá vì chuyện này mà tới.
Lục Bào Thiên Khách không khỏi nhìn Lâm Diệc Tuyết cùng Ngô Hữu Chính sau lưng Lý Thất Dạ, nói chậm:
– Nếu như tôn giá đích thân tới đây rồi, như vậy thế này thì sao, bất kỳ người nào có liên quan tới tôn giá, tôn giá có thể dẫn đi, chúng ta lập tức thả ngươi…
– Ngu xuẩn.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, cắt ngang Lục Bào Thiên Khách, nhàm chán nói:
– Nếu là vừa rồi thì ta có thể không trừng phạt các ngươi, thế nhưng bây giờ không giết các ngươi thì không được, ngu không ai bằng.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, Lục Bào Thiên Khách biến sắc, mặt cười cứng lại, sắc mặt lạnh lại:
– Tôn giá nhất định muốn chống lại Khách Minh chúng ta sao?
Lúc này, Lục Bào Thiên Khách không nói chống lại mình, mà nói chống lại Khách Minh, ý của câu nói này quá rõ. Lúc này, đối địch với hắn, cũng chính là đối địch Khách Minh.
– Khách Minh hay không Khách Minh gì chứ.
Lý Thất Dạ khoát tay, nói:
– Một đống cứt chó, hôm nay ta tiếp quản Minh Lạc thành, tất cả mọi người cút ra khỏi Minh Lạc thành, ai làm trái, giết không tha!
Nghe vậy, tất cả mọi người hít lạnh. Sau khi đệ nhất hung nhân nói ra câu nói này, không ai cho rằng hắn đang nói đùa.
Một người dám giết Thập Đại Kim Cương, căn bản không cần nói đùa, đồng thời cũng không phải cuồng vọng vô tri. Hắn dám nói như thế, thì hắn có thể làm được như thế.
Lục Bào Thiên Khách mặt mày khó coi, ở Đế Thống Giới ngày nay, không một ai dám nói Khách Minh bọn họ là “một đống cứt chó”, không một ai dám sỉ nhục Khách Minh bọn họ như thế cả.
– Tôn giá, ngươi phải nghĩ kỹ vào.
Lục Bào Thiên Khách sầm mặt lại, nói:
– Khách Minh chính là liên minh lớn nhất Đế Thống Giới, do vô số Chân Thần bất hủ liên hợp với nhau xây nên, sau lưng có hơn trăm cái đạo thống, không ai có thể cản. Tôn giá cảm thấy, vì bình dân như sâu kiến này mà trở thành kẻ thù với Khách Minh thì có đáng giá hay không?
Mặc dù Lục Bào Thiên Khách nói hơi quá, thế nhưng cũng coi như là tình hình thực tế, không ít tu sĩ cường giả gật đầu. Dù sao, vì bình dân mình không quen không biết mà trở thành kẻ thù với quái vật khổng lồ như Khách Minh, chính là thiếu sáng suốt.
– Khách Minh là cái thá gì chứ?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
– Ngươi…
Lục Bào Thiên Khách mặt mày khó coi, dù sao, bị người ta mắng là “cái thá gì chứ”, không ai có thể nuốt trôi cơn giận này.
Khách Minh bọn họ uy hiếp thiên hạ, hoành hành vô địch, nội tình thâm hậu, Tàng Kim Động không thể nào sánh bằng. Hôm nay lại bị Lý Thất Dạ mắng “cái thá gì chứ” ngay trước mặt người trong thiên hạ, Lục Bào Thiên Khách
làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ.
– Tôn gia, chỉ vì mấy con sâu kiến, có đáng giá không?
Lục Bào Thiên Khách thần thái lạnh lùng, hắn không phải là loại người sợ phiền phức, nếu như buông tay làm, Khách Minh bọn họ đã từng sợ ai chứ? Ai dám đối địch với Khách Minh, bọn họ giết không tha.
Có thể nói, theo Khách Minh, ngoại trừ ba cự đầu như Cửu Bí đạo thống ra thì bọn họ không kiêng kỵ đạo thống nào hết.
– Làm bạn với Khách Minh, thiên hạ mặc ngươi đi lại, đối địch với Khách Minh, hậu hoạn vô tận.
Lúc này Lục Bào Thiên Khách không còn khách khí như vừa rồi nữa.