Lãnh Điện Kiếm Thần đúng là rất mạnh, thế nhưng chỉ giới hạn trong giới trẻ mà thôi. Ở trước mặt đệ nhất hung nhân thì hắn chẳng là gì hết, trừ phi sư phụ của hắn Mộc Kiếm Chân Đế giá lâm thì mới đáng quan tâm.
– Mộc Kiếm Chân Đế sớm muộn gì cũng sẽ đến mà thôi.
Có cường giả nhìn chỗ đệ tử Mộc gia đóng quân, nói chậm:
– Mộc gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội duy nhất này.
Mặc dù Mộc gia không có hành động, thế nhưng khi Chân Đế oai tràn ngập thì mọi người đều biết rằng Mộc gia tuyệt đối sẽ không dừng tay, bọn họ tuyệt đối sẽ ra tay với Minh Lạc thành, tuyệt đối sẽ đưa đại đội binh mã vào Minh Lạc thành, nhưng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
– Lý đạo hữu, chúng ta muốn vào Minh Lạc thành.
Ngày thứ hai kể từ khi Minh Lạc thành lan tỏa tiên quang thì Lãnh Điện Kiếm Thần cuối cùng cũng tỏ thái độ. Hắn ôm kiếm mà đứng, vẫn lạnh lùng kiệm lời như trước.
– Bắt đầu rồi.
Khi Lãnh Điện Kiếm Thần đứng lên tỏ thái độ thì tất cả tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành đều bị thu hút, tất cả mọi người vội vàng quan sát.
– Ngay cả Mộc gia cũng phải nể mặt mũi đệ nhất hung nhân nha, tiên lễ hậu binh.
Nhìn thấy Lãnh Điện Kiếm Thần đứng ra, có một số người bất ngờ.
Mộc gia là tồn tại gì, chính là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, hơn nữa gia chủ Mộc gia còn là một tôn Chân Đế khó lường. Có thể nói, hiện thời Mộc gia danh tiếng vô hạn, đạo thống có thể cùng tranh tài rải rác không nhiều.
Ở Đế Thống Giới, có đạo thống nào, có tu sĩ nào mà không cho Mộc gia mặt mũi chứ. Nếu như đổi lại là ngày thường, đổi lại là người khác, thân là đại đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, nếu như Lãnh Điện Kiếm Thần nói rằng muốn vào thành thì vô số người sẽ coi đây là vinh hạnh, hoan nghênh còn không kịp nữa là.
– Cút…
Lý Thất Dạ chỉ nói một chữ, đơn giản mà thẳng thắng, hết sức thô bạo, căn bản không coi Lãnh Điện Kiếm Thần là ai, cũng không quan tâm Lãnh Điện Kiếm Thần có thân phận gì.
Nghe chữ “cút” này, tất cả tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành không khỏi nhìn nhau. Nghe đệ nhất hung nhân dám kêu Lãnh Điện Kiếm Thần “cút”, tất cả mọi người cười khổ. Mọi người ngoại trừ cười khổ ra thì còn biết làm gì nữa bây giờ?
Đệ nhất hung nhân đúng là đệ nhất hung nhân, luôn luôn bá đạo như thế, luôn luôn hung mãnh như thế, phong cách làm việc hết sức thô bạo.
Lúc này, theo tất cả tu sĩ cường giả thấy, ở Đế Thống Giới không có đạo thống nào mà đệ nhất hung nhân không dám đắc tội. Hắn dường như không quan tâm mình đắc tội ai hết, thậm chí cho dù đối đầu với tất cả mọi người trong thiên hạ thì hắn cũng không quan trọng.
– Đệ nhất hung nhân đúng là hung mãnh.
Ngay cả tu sĩ cường giả không ưa Lý Thất Dạ cũng cười khổ, không thể không phục, nói rằng:
– Đầu tiên là đối đầu với Tàng Kim Động, sau lại đối đầu với Khách Minh, bây giờ lại muốn đối đầu với Mộc gia, đúng là muốn đắc tội hết tất cả đạo thống, cường giả có thực lực ở Đế Thống Giới mà. Người dám đối đầu với cả thiên hạ, sợ rằng chỉ có mỗi mình đệ nhất hung nhân mà thôi.
Mọi người nghe được chữ “cút” bá đạo vô song của Lý Thất Dạ, đều phải thán phục.
Mặc dù tu sĩ cường giả không phải không có kẻ thù, thế nhưng tác phong hận không thể đắc tội với tất cả mọi người trong thiên hạ như Lý Thất Dạ, đúng là chỉ có mỗi mình hắn mà thôi. Coi thường thiên hạ, dáng vẻ bá đạo như thế, không thể không khiến người ta thán phục.
Nghe chữ “cút” của Lý Thất Dạ, Lãnh Điện Kiếm Thần không hề tức giận, cũng không cáu gắt tím mặt. Hắn chỉ ôm kiếm mà đứng, trầm mặc như thường.
– Họ Lý, ngươi quá quắc lắm rồi.
So với Lãnh Điện Kiếm Thần trầm mặc thì Dương Đình Vũ hết sức phẫn nộ.
Dương Đình Vũ ló mặt, quát lạnh:
– Ta chính là đệ tử của Thạch Vận đạo thống, Lạc phủ của ta chính là đệ nhất môn phái ở Thạch Vận đạo thống, ta chính là chủ nhân của Lạc phủ, ta có quyền quyết định Thạch Vận đạo thống. Minh Lạc thành chính là thành trì của Thạch Vận đạo thống, ngươi chẳng qua chỉ là cưu chiếm tổ thước mà thôi…
– Người đi vào, giết không tha!
Lý Thất Dạ không quan tâm hắn, chỉ trả lời đơn giản.
Sáu chữ đơn giản của Lý Thất Dạ lập tức ngăn chặn bài văn dài thườn thượt của Dương Đình Vũ.
Dương Đình Vũ nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn chứng minh hắn là đệ tử Thạch Vận đạo thống, là chủ nhân của Minh Lạc thành, hắn có quyền quản lý Minh Lạc thành, còn Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là khách bên ngoài mà thôi, không có quyền quyết định vận mệnh của Minh Lạc thành.
Thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì lại bị mấy chữ rải rác của Lý Thất Dạ ngăn chặn.
Trong bụng hắn có rất nhiều lời để nói, thế nhưng lúc này không á khẩu, mở miệng muốn nói thế nhưng hơn nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Dương Đình Vũ mở miệng muốn nói, thế nhưng hơn nửa ngày vẫn không nói ra lời.
– Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi chớ khinh người quá đáng.
Cuối cùng Dương Đình Vũ hổn hển nói rằng:
– Một ngày nào đó ngươi sẽ bị người ta đóng trên cột sỉ nhục, để người trong thiên hạ biết bộ mặt cướp đoạt đạo thống của người khác nhà ngươi.
Thế nhưng Lý Thất Dạ chẳng buồn trả lời hắn.
Mặc dù từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ chỉ nói rải rác mấy chữ, thế nhưng lúc này Mộc gia đã vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Mặc kệ Mộc gia mạnh như thế nào, mặc kệ Lãnh Điện Kiếm Thần tự tin như thế nào thì bọn họ không thể không cẩn thận đối đãi Lý Thất Dạ, lời mà đệ nhất hung nhân nói ra, không hề nhẹ chút nào, cho dù chỉ là mấy chữ rải rác thì cũng nặng tựa nghìn cân, một khi dám bước vào Minh Lạc thành thì hắn chắc chắn giết không tha.
– Hừ, làm việc bá đạo quá rổi!
Ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên. Khi tiếng hừ lạnh này vang lên thì bầu trời như nổi sấm, trong nháy mắt, bầu trời ầm ầm tiếng sấm, chỉ thấy đỉnh ngọn Văn Trúc Kim Thạch Thụ bùng nổ ra thần uy vô song.
Trong nháy mắt, thần uy cuồn cuộn trút xuống như hồng thủy, nháy mắt quét sạch thiên địa.
– Là Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành.
Cảm nhận được thần uy cuồn cuộn, có người nói nhỏ.
Rất hiển nhiên, lúc này, người cầm quyền Văn Trúc đạo thống, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đứng ra tỏ thái độ, đứng về phía của Mộc gia, ủng hộ Lãnh Điện Kiếm Thần.
Đương nhiên, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành ủng hộ Mộc gia cũng không phải là chuyện bất ngờ, dù sao thì Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành với Mộc Kiếm Chân Đế chính là huynh đệ kết bái.