Trong khi Tôn Lãnh Ảnh cầu xin Lý Thất Dạ thì Thái Thanh Hoàng cười lắc đầu nói:
– Lãnh Ảnh, ngươi đi theo ta ba kiếp mà chưa rõ tính cách của ta sao? Cả đời Thái Thanh Hoàng sẽ không lắc đuôi cầu xin người.
Tôn Lãnh Ảnh hét lên:
– Bệ hạ!
Thái Thanh Hoàng xua tay, chậm rãi nói:
– Không cần nhiều lời, dù sao cũng là chết, được chết dưới mười ba mệnh cung không nhục cuộc đời của Thái Thanh Hoàng ta. Tiếc rằng ta không thể bảo vệ ngươi, đời này lực lượng quá mỏng manh.
Tôn Lãnh Ảnh lạy dài, từ tốn nói:
– Bệ hạ nói quá lời. Thần chỉ là cô nhi, được bệ hạ nâng đỡ mới có hôm nay. Ba đời thần đi theo bệ hạ mà không thể hết sức đền đáp, thần hổ thẹn.
Thái Thanh Hoàng dìu Tôn Lãnh Ảnh, cười lớn đầy phóng khoáng, bá khí:
– Đời này được trung thần như ngươi thì Thái Thanh Hoàng ta không có gì để tiếc nuối!
Nhìn cảnh đó, nhiều người cảm khái than thở:
– Quân đối xử ta bằng quốc sĩ, ta lấy quốc sĩ đáp lại.
Tôn Lãnh Ảnh trung thành hết dạ khiến người rất phục, Thái Thanh Hoàng hiền minh cũng đáng để người hết mực đi theo. Chỉ có bá chủ như Thái Thanh Hoàng mới xứng với trung thần như Tôn Lãnh Ảnh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Hay cho đôi chủ tớ tình thâm, nhưng ta nên đưa các ngươi lên đường.
Thái Thanh Hoàng thản nhiên đối diện, phóng khoáng vô cùng:
– Ta có thể cho ngươi biết tung tích của Liễu anh đầu, xem như làm một chuyện tốt trước khi chết.
Lúc này Thái Thanh Hoàng không xin Lý Thất Dạ tha cho, vẫn rất ngạo nghễ, thiết cốt tranh tranh.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không cần thiết, trong thiên địa hễ ta mở pháp nhãn thì ai có thể che giấu? Ta vừa ra tay là mọi thứ ở trong lòng bàn tay, tìm một người nào khó gì? Chẳng qua các ngươi không biết sống chết tự tìm đường chết.
Thái Thanh Hoàng cười khổ, cảm khái cười to, gật đầu thừa nhận:
– Bàn cờ này Thái Thanh Hoàng ta đánh không biết sống chết, hơi tự phụ. Ta tính tới tính lui nhưng không tính được ngươi. Nhưng không sao, Ngũ Cường của Cửu Bí đạo thống nên diệt cũng diệt, nên tan đã tan, nên thần phục cũng thần phục. Hôm nay Mộc gia bị diệt, Bách Nhật Đạo Nhân đã chết, ta chơi ván cờ này không đến nỗi tệ.
Nghe Thái Thanh Hoàng nói câu đó nhiều người ngơ ngác nhìn nhau, dù thắng hay thua, lòng mọi người rung động, thầm ngạc nhiên vì mưu lược của Thái Thanh Hoàng.
Nhớ năm xưa Thái Thanh Hoàng nắm quyền lớn Cửu Bí đạo thống, Ngũ Cường tụ tập Cửu Bí đạo thống, quyền thế Cửu Bí đạo thống ở trạng thái cân bằng.
Nhưng rồi Thái Thanh Hoàng truyền ngôi cho Đệ Nhất Hung Nhân, thiên hạ đại loạn, cùng cướp ngai vàng. Đệ Nhất Hung Nhân vừa ra tay quét sạch thiên hạ, truyền thừa môn phái của Ngũ Cường nên bị diệt đã diệt, nên thần phục đã thần phục, một hơi quét sạch quyền thế cả Cửu Bí đạo thống.
Nhìn khắp Đế Thống giới ba thủ lĩnh luôn giữ trạng thái cân bằng, Thái Thanh Hoàng chơi chiêu dẫn họa nước hướng đông đưa Đệ Nhất Hung Nhân đến Mộc gia, khiến Mộc gia thành tro bụi, Bách Nhật Đạo Nhân cũng chết thảm.
Nhìn chung Thái Thanh Hoàng chơi ván cờ này khiến người kinh thán, mưu lực của gã quét sạch Cửu Bí đạo thống, đồ diệt Mộc gia, thật khiến người kinh thán, phục sát đất.
Lý Thất Dạ cười hờ hững:
– Ai là quân cờ, ai mới là kỳ thủ, chẳng qua ngươi không biết.
Thái Thanh Hoàng cười khổ lắc đầu:
– Nói cũng phải. Dù ta là kỳ thủ thì chỉ là hạng hai, kỳ thủ hạng nhất phải là tính toán vạn cổ, dốc hết sức tăng gấp mười. Trước lực lượng tuyệt đối mọi mưu lược chỉ là tài mọn.
Thái Thanh Hoàng tràn đầy cảm xúc, vì trước lực lượng cường đại tuyệt đối của Lý Thất Dạ thì mọi mưu kế của gã chỉ là tài mọn, dệt hoa trên gấm. Thái Thanh Hoàng thật sự cảm nhận được muốn chính thức chấp chưởng Càn Khôn, ngự giá vạn cổ thì phải có lực lượng cường đại vô địch làm hậu thuẫn. Không thì tất cả mưu lược chỉ là trò vặt.
Lý Thất Dạ cười hời hợt:
– Được rồi, các ngươi muốn chết kiểu gì?
Mọi người biết Đệ Nhất Hung Nhân không ngạo mạn, thực lực của Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh chỉ là con kiến với hắn, nhấc chân một cái đủ giẫm chết.
Thái Thanh Hoàng hít sâu, thiết cốt tranh tranh, nói:
– Cả đời ta chưa từng van xin tha, dù chết thì chúng ta sẽ không khoanh tay chịu chết! Dù không địch lại vẫn liều một phen!
Nghe Thái Thanh Hoàng tuyên bố, nhiều người lòng chấn động.
Mọi người biết rõ Thái Thanh Hoàng không đánh lại Đệ Nhất Hung Nhân, dù gã có liều mạng thế nào đều khó thoát chết. Nhưng thái độ của Thái Thanh Hoàng mạnh hơn Bách Nhật Đạo Nhân nhiều.
Trường Tồn Bất Hủ như Bách Nhật Đạo Nhân vì sống sót không tiếc cúi đầu khom lưng chịu thua Đệ Nhất Hung Nhân.
Thái Thanh Hoàng thì biết mình phải chết vẫn thiết cốt tranh tranh, nhe răng nanh ra. Điều này khiến người khâm phục.
Dù là ai, người từng đối địch với Thái Thanh Hoàng cũng phải phục trước vẻ cứng cỏi đó:
– Thái Thanh Hoàng, ba đời làm hoàng đúng là bất hư truyền, một nhân kiệt ghê gớm.
Thái Thanh Hoàng nói năng dõng dạc leng keng:
– Dù có chết chúng ta cũng sẽ nhe răng nanh ra!
Lý Thất Dạ nhìn Thái Thanh Hoàng, cười nói:
– Cót chút cốt khí, thôi được, ta chừa cho các ngươi toàn thây.
Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh liếc nhau, cuối cùng gật mạnh đầu. Hai chủ tớ bên nhau qua ba kiếp, rất nhiều chuyện đã không cần ngôn ngữ, thường chỉ một ánh mắt liền hiểu nhau.
Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh cùng quát:
– Giết!!!
Hai người vọt lên oanh giết hướng Lý Thất Dạ.
Thái Thanh Hoàng ra tay hoàng khí hùng hồn, có khí thế quân lâm thiên hạ. Tôn Lãnh Ảnh ra tay thì sát phạt tuyệt tình, trường kiếm như rắn độc, từng nhát kiếm trí mạng, rất độc ác.
Nhưng mặc cho hai người tấn công vô địch cỡ nào thì mọi người không cần nhìn lâu đã biết kết lâu.
Đinh!
Khoảnh khắc Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh tấn công, Lý Thất Dạ tùy tay vung lên, pháp tắc ngân vang, trong tích tắc hắn tháo xuống hai pháp tắc ném ra ngoài.
Rầm!
Tiếng vỡ nát vang bên tai mọi người. Dù chiêu thức của Tôn Lãnh Ảnh, Thái Thanh Hoàng bá đạo cỡ nào, mạnh mẽ ra sao, binh khí quỷ dị, độc ác thì giờ phút này không làm nên chuyện gì. Hai pháp tắc ném qua, tất cả công pháp, lực lượng, binh khí đều bị đánh nát. Dù Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh đã diễn biến hết vạn pháp, lấy ra các binh khí cường đại không gì sánh bằng thì khi pháp tắc ném đến, mọi thứ thật yếu ớt. Trong tiếng nổ tất cả phòng ngự vỡ nát.
Phụt!
Máu tung tóe, hai pháp tắc như thần tiễn xuyên thủng ngực Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh kéo đi.
Rầm rầm!
Hai tiếng va chạm, Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh bị đóng đinh dưới đất, máu nhanh chóng khuếch tán nhuộm đỏ đất bùn.